← Ch.1902 | Ch.1904 → |
CHƯƠNG 1903: KIỀU MỤC ĐỔI CÁCH XƯNG HÔ, GỌI LÀ BA
Nửa tiếng đồng hồ sau, chín giờ mười lăm phút.
Một hàng dài những chiếc xe sang trọng dần dần chạy vào biệt thự nhà họ Lăng.
Đội ngũ đón dâu mà nhà họ Kiều cử tới rất đông đảo, chỉ tính riêng đoàn xe hộ tống đã đủ ba mươi chiếc.
Kiều Mục mặc bộ âu phục màu đen được thiết kế riêng, tay cầm bó hoa, phong thái rắn rỏi bước xuống xe, đầu mày khóe mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc mãn nguyện.
Giờ đây, cuối cùng anh đã có thể danh chính ngôn thuận đón cô gái mình yêu thương đã lâu về chung một nhà. Đây là một chuyện vô cùng may mắn trong cuộc đời này!
Đi theo sau anh là phù rể Mặc Lương Vũ; Hàn Vân Đình và Tần Bách Duật cũng bước ra từ chiếc xe phía sau.
Tuy rằng chỉ là đón dâu, nhưng các anh em đều tháp tùng!
Dù sao cũng nhất định phải chứng kiến cảnh tượng cậu Hai nhà họ Kiều đổi cách xưng hô, gọi anh cả Lăng là ba!
Lúc này, bên ngoài hành lang của biệt thự nhà họ Lăng, hai mươi người giúp việc mặc âu phục đứng đầy ở cửa, ai ai cũng khí thế bừng bừng.
Đón dâu, nào có dễ dàng như vậy!
Đương nhiên những chuyện này đều được Lăng Vạn Hình sắp xếp từ trước.
Kiều Mục tay cầm bó hoa bước lên trước, ánh mắt xẹt qua những người đang chặn trước cửa, khóe môi cong lên, liền giơ tay về phía phù rể Mặc Lương Vũ: "Tiểu Vũ, lên!"
Trong khoảng thời gian này, Mặc Lương Vũ quả thực đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn bế tắc vô cùng, nhưng trong ngày trọng đại này, cậu ta phải lấy lại phong độ của một quý công tử.
Vì thế, cậu ta không nói không rằng, trực tiếp lấy một tập bao lì xì ra khỏi túi rồi ném lên cao, đám người giúp việc vốn còn khí thế bừng bừng trong nháy mắt như ong vỡ tổ reo vang, giơ tay nhận lấy tiền lì xì.
Cửa thứ nhất, dễ dàng vượt qua.
Ngay sau đó, những người anh em thân thiết của Kiều Mục lần lượt đi vào trước, nhưng vừa mới vào sảnh lớn đã thấy Lăng Vạn Hình mặc một bộ trang phục đời Đường đứng ở chính giữa phòng, bên cạnh anh còn có Tô Uyển Đông và mấy người nhà họ Tô.
Kiều Mục tức thì thu lại sự đắc ý, nghiêm chỉnh đi đến trước mặt Lăng Vạn Hình, cất tiếng chào theo thói quen: "Anh Cả..."
"Hửm?" Lăng Vạn Hình không lên tiếng mà chỉ nhướng mày, nheo mắt.
Kiều Mục ngượng nghịu hé môi, không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại mấy người anh em khác.
Chỉ thấy Mặc Lương Vũ đứng ở sau anh ba bước đang ngẩng đầu nhìn trời, Hàn Vân Đình và Tần Bách Duật một tay đút túi, cười yếu ớt.
Dưới tình huống này, Kiều Mục chỉ có thể cắn răng, một lần nữa nhìn Lăng Vạn Hình, giọng nói cũng trầm hẳn đi: "Ba..."
Mẹ nó!
Mẹ nó chứ, thật thiếu tự nhiên!
Nghe vậy, Lăng Vạn Hình vui mừng trả lời: "Ừm, tiếp tục đi!"
Kiều Mục đá đầu lưỡi vào bên má, đối diện với ánh mắt đong đầy ý cười của Tô Uyển Đông, yết hầu nhấp nhô: "Mẹ..."
Tiếng gọi này dấy lên một tràng cười xôn xao xung quanh.
Kiều Mục căn răng, đã làm thì phải làm cho đến cùng, thẳng thắn đối mặt với Tô Dụ Cảnh và hai vị trưởng bối nhà họ Tô, thuận theo đó mà cất tiếng: "Bác Cả, ông ngoại, bà ngoại!"
Trong nháy mắt, vai vế của Kiều Mục rối tinh rối mù.
Hai vị trưởng bối nhà họ Tô nhìn nhau cười, đứng tránh sang một bên.
Riêng Lăng Vạn Hình vẫn đứng chắn trước mặt Kiều Mục, ra dáng như bề trên lên mặt răn dạy: "Chú Hai, cậu cưới Hoan Hoan nhà tôi rồi, về sau nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với con bé, tôi..."
"Chú Hai, chú Hai, em ở đây!"
Lăng Vạn Hình mới vừa lên mặt, còn chưa nói được mấy câu, giọng nói của Lăng Tử Hoan đã vang vọng khắp đại sảnh.
Cô mặc bộ áo cưới hở vai đang đứng bên cạnh lan can tầng hai, vẫy vẫy tay gọi Kiều Mục đang đứng trong đại sảnh.
Ưng Phi Phi đi theo phía sau đang không ngừng giúp cô sửa sang lại làn váy.
Có lẽ tất cả mọi người đều không ngờ tới, Lăng Tử Hoan ngồi chờ được rước dâu đến nóng cả ruột gan rồi, chẳng cần Kiều Mục phải vượt qua cửa ải nữa mà đã tự chạy ra khỏi phòng.
Lăng Vạn Hình đang nói dở liền bị chặn ngang họng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cuối cùng Lăng Vạn Hình đành quay lại nhìn Lăng Tử Hoan, hừ lạnh nói: "Con chạy ra làm gì, về phòng chờ cho ba!"
Làm sao bây giờ, cô không nỡ để chú Hai của mình chịu uất ức, thế là bèn xách làn váy chạy xuống dưới, miệng còn nói năng hùng hồn: "Con không cần, giờ lành cũng sắp qua rồi. Chú Hai, mau tới đỡ em, váy nặng quá!"
Lăng Vạn Hình bị chọc tức đến nỗi chỉ muốn trụy tim...
← Ch. 1902 | Ch. 1904 → |