Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1902

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1902
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1902: EM CÒN ĐỊNH THEO CHÚNG TA VỀ LŨNG HOÀI KHÔNG?

Mặc Lương Vũ ở bên này vừa xúc động lại vừa tủi thân, bước ra khỏi cửa, ngồi lên xe.

Trong lúc đó, Ưng Phi Phi đang ở nhà họ Lăng từ năm giờ sáng cũng đã rời giường, bắt đầu bắt tay vào việc.

Hôn lễ giữa nhà họ Kiều và nhà họ Lăng được xem là sự kiện lớn nhất của Lệ Thành sau Tết Nguyên Đán.

Không ngoài dự liệu, Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông cũng đã quay về từ Lũng Hoài.

Trong phòng cô dâu, thợ trang điểm đang trang điểm cho Lăng Tử Hoan, đôi má trắng trẻo xinh xắn của cô nhóc kia sóng sánh ý cười.

Qua lớp gương soi, thỉnh thoảng cô lại liếc mấy người phía sau, khóe môi không kiềm được mà rướn lên.

Sau khi trang điểm xong, Lăng Tử Hoan chớp chớp mắt, vươn tay kéo lông mi, vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Uyển Đông, nghiêng đầu hỏi: "Mẹ, con có đẹp không?"

Tô Uyển Đông nghiêm túc quan sát một hồi mới vỗ vỗ khuôn mặt con gái: "Đẹp, hôm nay con đẹp nhất!"

Bởi đây là hôn lễ của Lăng Tử Hoan nên cả người nhà họ Tô, bao gồm cả Tô Dụ Cảnh cũng đều đến Lệ thành.

Nói về thân phận, bọn họ đều là người nhà của mẹ cô nhóc!

"Hoan Hoan, đến lúc thay váy cưới rồi."

Lúc này, Ưng Phi Phi mặc một bộ váy ngắn có đai lưng từ ngoài cửa đi vào.

Là phù dâu duy nhất của Lăng Tử Hoan, bộ lễ phục của cô cũng là trang phục đặt may cao cấp.

Tô Uyển Đông quay người, cười nói với Ưng Phi Phi: "Phi Phi, cháu qua đây!"

Là mẹ của cô dâu, hôm nay Tô Uyển Đông mặc một bộ sườn xám màu đỏ, cho dù không còn trẻ trung nhưng vẫn không che lấp được vẻ thướt tha yêu kiều trước đây.

Ưng Phi Phi bước lên trước: "Bác gái."

"Cái này cho cháu, là tiền lì xì của phù dâu." Tô Uyển Đông nói xong liền lấy một phong bao lì xì thật dày từ trong túi ra.

Ưng Phi Phi định từ chối, nhưng Tô Uyển Đông lại kéo tay cô qua, cố ý đưa cho cô: "Đây là tấm lòng của Hoan Hoan, cháu nhận lấy đi."

"Đúng vậy, chị Phi Phi, chị nhất định phải cầm, làm phù dâu ai cũng phải cầm tiền lì xì mà!"

Lăng Tử Hoan đã phụ họa theo, Ưng Phi Phi cũng ngại từ chối. Cô nói lời cảm ơn rồi nhận lấy tiền lì xì.

Với độ dày này, chỗ này ít nhất cũng phải mười nghìn tệ.

Không lâu sau, Ưng Phi Phi đi theo Lăng Tử Hoan vào phòng bên thay áo cưới. Nghe nói váy cưới là của hãng VAN, do đích thân Hàn Vân Đình thiết kế cho cô.

Bộ áo cưới trắng muốt kết hợp với vẻ trong trẻo của Lăng Tử Hoan khiến cho cô xinh đẹp như tiên nữ mà lại không mất đi vẻ 🍳-ц🍸ế-𝓃 r-ũ.

Lúc này, Tô Uyển Đông bước ra khỏi phòng, lơ đãng nhìn quanh bốn phía, nhìn ngắm cảnh vật quen thuộc của nơi này, tâm tình không khỏi phức tạp.

Đã mấy tháng kể từ khi chị rời khỏi nơi này, biệt thự nhà họ Lăng gần như chẳng hề thay đổi.

Buổi chiều hôm qua chị và người nhà cùng về đây, người giúp việc nhìn thấy chị vẫn cung kính gọi một tiếng bà chủ như trước.

Tất thảy những gì đã từng quen thuộc vẫn mang dáng vẻ như xưa, quả đúng là cảnh còn người mất!

"Tiểu Đông!" Tô Dụ Cảnh từ tầng dưới đi lên, ngước mắt nhìn thấy Tô Uyển Đông liền gọi một tiếng.

Hai anh em quay lại nhìn nhau, Tô Uyển Đông nhìn nhìn sau lưng anh trai mình: "Anh, sao anh lại lên đây? Đoàn rước dâu đến đây rồi sao?"

"Vẫn chưa!" Tô Dụ Cảnh trầm giọng trả lời, sau đó không hề chớp mắt mà quan sát Tô Uyển Đông: "Lần này em có còn định theo ba mẹ và anh quay về Lũng Hoài không?"

Khuôn mặt Tô Uyển Đông lộ vẻ kinh ngạc:

"Đương nhiên là có, sao anh lại hỏi như vậy?"

Tô Uyển Đông gấp gáp quay về hoàn toàn là vì hôn lễ của Hoan Hoan không thể không có sự xuất hiện của người mẹ, nhưng điều này không có nghĩa là chị sẽ ở lại Lệ Thành.

Nghe vậy, Tô Dụ Cảnh gần như gật đầu hài lòng: "Anh thấy gần đây Lăng Vạn Hình luôn theo sát em không rời, còn tưởng rằng lần này em về rồi định nhân cơ hội ở lại đây luôn."

"Anh nghĩ xa quá rồi." Tô Uyển Đông cười nhạt: "Lần này ngoại trừ phải tham gia hôn lễ của Hoan Hoan, em cũng định hoàn tất thủ tục ly hôn với anh ấy."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Uyển Đông, Tô Dụ Cảnh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Ít nhất cho tới bây giờ, Lăng Vạn Hình vẫn chưa được người nhà họ Tô chấp nhận!

Chương (1-2252)