Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1904

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1904
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1904: VIÊN NGỌC TỬ LA LAN MÀU TÍM

Lăng Tử Hoan tự ý chạy ra khỏi phòng cô dâu, người trong đại sảnh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô sà vào lòng Kiều Mục, không cách nào ngăn cản được.

Vốn tưởng rằng con đường rước dâu sẽ muôn trùng trắc trở, nhưng vì bị cô "phá đám" mà tất thảy đã được giải quyết dễ dàng.

Kiều Mục khom người bế Lăng Tử Hoan lên, sải bước đi ra sảnh ngoài, Lăng Vạn Hình ở phía sau vẫn quyến luyến dặn dò: "Chú Hai, đối xử với con bé cho tốt!"

"Ba yên tâm, con sẽ đối tốt với cô ấy."

So với sự luyến tiếc của Lăng Vạn Hình thì Lăng Tử Hoan có vẻ vui 𝖘_ư_ớ𝖓_ⓖ hơn nhiều.

Với cô mà nói thì cũng chỉ là thay đổi chỗ ngủ mà thôi, cũng không có gì khác biệt.

Đoàn người đưa mắt nhìn Kiều Mục và Lăng Tử Hoan lên xe hoa, Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ cũng theo sát ngay sau đó.

Lúc này, Lăng Vạn Hình âm thầm lau khóe mắt, đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng nói: "Bác trai, bác gái, cùng lên xe thôi."

Hôn lễ được cử hành ở hoa viên trên tầng thượng của khách sạn Lệ Thành.

Tuy tiết trời tháng Giêng lạnh lẽo, nhưng trong sảnh tiệc được bố trí tỉ mỉ đã đông kín người.

Trên màn hình LED của khách sạn Lệ Thành cũng phát trực tiếp lễ thành hôn của Kiều Mục và Lăng Tử Hoan.

Cả thành phố đều chú ý đến hôn lễ xa hoa này.

Sảnh tiệc trong hoa viên là một sân khấu dài hình chữ T được phủ kín hoa tươi và lụa trắng.

Cổng vòm hình vòng cung phía trên được điểm xuyết bằng hoa tử đằng rực rỡ mà mơ mộng.

Bởi vì Lăng Tử Hoan thích màu tím nên cả hôn trường đều lấy màu tím mộng ảo làm tông màu chủ đạo.

Chính giữa sân khấu là một tòa lâu đài được xây dựng rất kỳ công và tốn kém.

Trong lòng Kiều Mục, Lăng Tử Hoan chính là nàng công chúa trong tòa thành mà anh luôn che chở bảo vệ.

Mười một giờ đúng, Kiều Mục đứng trên sân khấu, người chủ trì hôn lễ cất lên lời giới thiệu trong giai điệu âm nhạc du dương, hai bên cửa lớn chậm rãi mở ra, Lăng Tử Hoan đội tấm voan trắng thả bước trên lối đi lên sân khấu tới hôn lễ của bọn họ.

Toàn bộ ánh đèn ở lễ cưới đều tập trung vào cô, tấm lụa mỏng màu trắng và hoa tử đằng đầy mộng ảo trải phẳng con đường đi đến sân khấu, con đường đi đến bến bờ hạnh phúc của cô.

Lăng Tử Hoan tay cầm hoa nhìn Kiều Mục ở cách đó không xa mà cảm động muốn khóc.

Hôm nay là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến cách bài trí trong hôn lễ của mình.

Tất cả đều là những gì cô thích, tất cả mọi thứ, bao gồm cả anh!

Khi Lăng Tử Hoan đi đến nơi, đặt tay mình vào lòng bàn tay Kiều Mục, dưới sân khấu liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Khuôn mặt mọi người đều mỉm cười rạng rỡ, chúc phúc cho đôi vợ chồng. Cho dù giữa họ có cách biệt tuổi tác khá lớn, nhưng đã yêu nhau thì chẳng bao giờ phải bận tâm đ ến tuổi tác.

Kể cả Kiều Mục từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng điềm tĩnh, vào khoảnh khắc này cũng không khỏi xúc động, khóe mắt ươn ướt.

Cuối cùng cô gái anh thầm yêu trong suốt một thời gian dài cũng đã thuộc về anh, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người!

Người chủ trì hôn lễ không ngừng khuấy động không khí, không lâu sau đã đến nghi thức trao nhẫn cưới.

Lăng Tử Hoan còn chưa từng được nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của mình, khi đứng đối diện với Kiều Mục, được anh nắm lấy tay, cô thoáng căng thẳng.

Không biết chú Hai chuẩn bị cho mình chiếc nhẫn bao nhiêu ca-ra đây!

Lúc này, phù rễ Mặc Lương Vũ đưa hộp nhẫn lên, Lăng Tử Hoan tò mò hé mắt nhìn, trong chốc lát liền giật mình kinh sợ.

Trong hộp không phải là nhẫn kim cương, mà là chiếc nhẫn mặt ngọc phỉ thúy trong suốt, được chạm khắc thành bông hoa tử la lan.

Sắc màu mộng ảo trong suốt tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Khi Kiều Mục cầm nhẫn đeo lên tay Lăng Tử Hoan, anh khẽ giải thích: "Viên ngọc phỉ thúy màu tím của hoa tử la lan, là màu sắc yêu thích nhất của em."

Lăng Tử Hoan cắn môi nhìn Kiều Mục, nức nở nói: "Cảm ơn chú Hai."

"Khóc gì chứ!" Sau khi Kiều Mục đeo nhẫn cho cô liền giơ tay véo mũi cô: "Nào, đeo cho anh đi!"

Kiều Mục vươn tay về phía cô, Lăng Tử Hoan lập tức cầm lấy chiếc nhẫn bạch kim bình thường đeo lên ngón áp út của Kiều Mục.

Chương (1-2252)