Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1895

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1895
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1895: CHỈ MUỐN HÔN CÔ THÔI MÀ, SAO KHÓ ĐẾN VẬY CHỨ!

Mặc Lương Vũ vô thức nắm lấy ngón tay Ưng Phi Phi, kéo đến trước mặt xem xét, trên mu bàn tay có một chấm đỏ nhỏ.

Cậu ta nhíu mày, dùng ngón cái xoa nhẹ rồi ngẩng đầu lên hỏi nghiêm túc: "Đau không?"

Ưng Phi Phi không trả lời nhưng nhìn cậu ta chăm chú.

Thật ra thì cũng không đau, chỉ cảm thấy mu bàn tay càng nóng hơn!

Không phải là trước kia cô chưa từng nắm tay cậu ta. Lần trước khi vết thương ở chân cậu ta chưa lành, đi đứng còn bất tiện, cậu ta luôn chơi xấu bắt cô dắt, nhưng tối nay không giống với những lần khác!

Động tác nắm tay của cậu ta lại khiến Ưng Phi Phi đọc được sự dịu dàng!

Có phải cô tiêu quá nhiều tiền nên đốt hỏng não luôn rồi không?!

Mặc Lương Vũ cúi đầu thổi thổi vào mu bàn tay Ưng Phi Phi, không chờ được câu trả lời của cô thì nghi hoặc ngước mắt, "Nhìn tôi làm gì? Nóng đến ngốc rồi à?"

Cậu ta vừa dứt lời, Ưng Phi Phi liền nhanh chóng rút tay về. Mà cả tai lẫn gương mặt cô cũng đỏ ửng một cách đáng xấu hổ.

Mặc Lương Vũ nheo mắt nhìn bộ dạng cố làm ra vẻ bình tĩnh của cô, mắt lóe sáng rồi lại đi đến bên cạnh cô, "Cô đỏ mặt cái gì?"

Tay Ưng Phi Phi run lên, cứ thế lật thịt bò bít tết trong nồi bay ra bệ bếp.

"Anh đừng có ở đây phá bĩnh tôi nữa, ra phòng khách chờ đi!"

Ưng Phi Phi vừa nói vừa đẩy cậu ta, dùng đũa gắp thịt bò bít tết vào lại trong nồi, trong lòng rối như tơ vò.

Nhìn thấy động tác luống cuống rõ ràng của cô, Mặc Lương Vũ li3m môi, nâng tay lên nắm lấy cằm Ưng Phi Phi, ép cô đối mặt với mình, "Cô đang căng thẳng cái gì? Hửm?"

Cô gái này, cũng không phải là không có cảm giác với mình đúng không?!

Vì giọng điệu kia của Mặc Lương Vũ, trái tim Ưng Phi Phi liền bắt đầu đập thình thịch.

Phòng bếp vốn dĩ cũng không tính là rộng rãi, bây giờ càng trở nên chật chội khiến hô hấp của cô cũng hơi khó khăn.

Đôi mắt hạnh của Ưng Phi Phi mở to, cầm thìa canh khua khua trước mặt cậu ta, "Con mắt nào của anh thấy tôi căng thẳng?!"

Mặc Lương Vũ cúi người, một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, tuyên bố dõng dạc: "Nào, nói cho tôi nghe coi, cô luống cuống cái gì?"

"Mặc Lương Vũ!!!"

Ưng Phi Phi nổi đóa quát cậu ta một tiếng rồi đẩy thẳng cậu ta ra cửa, "Anh ra ngoài cho tôi, ra mau!"

Hai người cứ giằng co như vậy, Mặc Lương Vũ không có ý tốt, túm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô vào lòng, "Sốt ruột đẩy tôi ra như vậy, có phải chột dạ không?"

Ưng Phi Phi ngốc luôn!

Một tay cô cầm thìa canh dựa vào vai Mặc

Lương Vũ, tay còn lại bị cậu ta kéo, cả người ngã vào lòng cậu ta, bầu không khí cũng trở nên mập mờ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bóng dáng đối phương hiện rõ trong ánh mắt mỗi người.

Ưng Phi Phi ngửa đầu nhìn cậu ta, cả người căng cứng không nhúc nhích.

Mà ánh mắt Mặc Lương Vũ chứa đầy vẻ nghiền ngẫm, sau khi kéo khuỷu tay cô vòng qua hông mình thì li3m li3m môi, cúi đầu hôn khẽ lên trán cô.

Ưng Phi Phi ngây ngốc, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Hôn xong, Mặc Lương Vũ nhìn vẻ mặt thẫn thờ của cô, được voi đòi tiên lại hôn thêm cái nữa.

Không biết trên mặt cô bôi cái gì mà thơm ngát.

Không phải mùi nước hoa phù phiếm, hương thơm thoang thoảng thanh khiết, dường như có thể gột rửa 👢𝖎_𝐧_𝖍 ♓_ồ_𝓃 cậu ta.

Thừa lúc Ưng Phi Phi không có phản ứng, nụ cười của Mặc Lương Vũ càng sâu hơn, khẽ nghiêng đầu, làm bộ như áp khuôn mặt tuấn tú về phía môi cô.

Sau đó...

"Bộp" một tiếng, thìa canh trong tay Ưng Phi Phi rơi xuống, không nghiêng không lệch vào đập ngay vào gáy Mặc Lương Vũ.

Mặc Lương Vũ lại bị đánh thêm lần nữa, "..."

Chỉ muốn hôn cô thôi mà, sao khó đến vậy chứ!

Chương (1-2252)