← Ch.1895 | Ch.1897 → |
CHƯƠNG 1896: NẾU TÔI TRỞ THÀNH NGƯỜI TÀN TẬT THÌ EM SẼ PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM!
Ưng Phi Phi nghe thấy tiếng thìa rơi xuống đất thì màng nhĩ ong ong, lòng dạ rối bời.
Cô vô thức muốn đẩy Mặc Lương Vũ ra, từ chối sự tiếp xúc thân mật như vậy theo bản năng.
Người đàn ông trước mặt cô vốn không phải là người bình thường.
Thủ đoạn tán gái và kinh nghiệm tình trường của người này phong phú đến độ có thể viết thành một bộ sưu tập thiên tình sử đầy kịch tính.
Trong khi đó, cô lại không có gì ngoài một trái tim ngoan đạo, chỉ mong có được một tình yêu mà hai bên thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau.
Tuy nhiên, Ưng Phi Phi cự tuyệt không thành công.
Mặc Lương Vũ cưỡng ép ôm lấy eo cô, kéo cô tới trước mặt mình: "Chạy cái gì, nhắm mắt lại!"
Mặc Lương Vũ trắng trợn thấp giọng yêu cầu.
Kiểu gì hôm nay cũng phải hôn được cô!
Nhân lúc Ưng Phi Phi chưa kịp phản ứng, Mặc Lương Vũ một khi đã làm là phải làm cho bằng được, đưa bàn tay giữ lấy gáy cô, môi đè mạnh lên môi cô.
Mẹ nó chứ, thơm quá!
Nụ hôn này khiến Mặc Lương Vũ gần như mất kiểm soát.
Từng khoảnh khắc ở bên cạnh Ưng Phi Phi trong thời gian qua dần dần hiện lên trong tâm trí cậu ta.
Có thể là do tính cách hòa hợp, cũng có thể là do lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tóm lại, thứ cậu ta muốn đã không còn là tình bạn đơn thuần nữa.
Mặc Lương Vũ muốn nhiều hơn nữa, muốn hai người ở bên nhau mỗi ngày, muốn thử cảm giác trọn vẹn chỉ yêu một người.
Mặc Lương Vũ hôn Ưng Phi Phi ngấu nghiến suốt nửa phút sau mới mở mắt ra, nhưng vẫn còn có vẻ luyến tiếc.
Đôi mắt tròn xoe của cô hiện rõ trước mắt, trái tim Mặc Lương Vũ lỡ một nhịp, sợ hết cả hồn!
"Em, em không biết khi hôn thì nhắm mắt sao?"
Ưng Phi Phi không nói không rằng, giơ chân đá vào cẳng chân Mặc Lương Vũ, lấy mu bàn tay lau miệng không ngừng: "Ai cho anh hôn tôi chứ!"
Mặc Lương Vũ lùi lại một bước, hắng giọng, nhướng mày nhìn cô: "Hôn cũng đã hôn rồi, em muốn thế nào?"
"Anh..."
Ưng Phi Phi giận đến mức không nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Rõ ràng một người phụ nữ ở độ tuổi như cô không nên có biểu cảm ngây thơ như vậy.
Ấy vậy mà khi bắt gặp Mặc Lương Vũ ngả ngớn li3m môi vẻ lưu luyến, cô vẫn đỏ mặt.
Trong chuyện tình cảm thì phụ nữ ở tuổi nào cũng như nhau!
Lúc này, Mặc Lương Vũ thấy Ưng Phi Phi lau miệng liên tục thì cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô, hung dữ nói: "Lau cái gì, hôm nay ông đây đánh răng rồi!"
Ưng Phi Phi không thể giải thích mạch lạc được, trái tim bấn loạn!
Vài giây sau, trong bầu không khí ngượng ngùng và mập mờ, mùi khét từ trong nồi bốc ra.
Ưng Phi Phi hoảng hốt quay đầu lại thì thấy miếng bít tết đã bị cháy đen.
Mặc Lương Vũ cũng nhìn thấy cảnh này, lập tức chột dạ nhìn đi chỗ khác: "Tôi thích ăn bít tết cháy!"
Ưng Phi Phi không thèm để ý đến Mặc Lương Vũ nữa, đang định xoay người đi xử lí miếng bít tết thì Mặc Lương Vũ đã bước lên tắt lửa, không nói một lời mà dắt tay cô ra phòng khách.
"Anh đang làm gì thế!"
Ưng Phi Phi thiếu tự tin hét lên ở phía sau cậu ta, vùng vằng muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng Mặc Lương Vũ giữ cô rất chặt, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
***
Mặc Lương Vũ kéo Ưng Phi Phi đến trước ghế sô pha trong phòng khách rồi bảo cô ngồi xuống, trong khi mình thì vịn vào tay vịn của ghế sô pha, nhốt cô ở giữa.
"Ưng Phi Phi, nói chuyện đi!"
"Nói cái gì? Tôi với anh thì có gì để nói!"
Ưng Phi Phi né tránh ánh mắt của cậu ta, khi ánh mắt rơi xuống mắt cá chân cậu ta, cô nheo mắt dọa: "Nếu anh còn gây chuyện với tôi, tôi không khách sáo nữa đâu đấy!"
Mặc Lương Vũ nhìn theo ánh mắt của cô xuống cổ chân mình, sau đó đưa chân bị thương về phía trước: "Muốn đá thì đá, nếu tôi trở thành người tàn tật thì em sẽ phải chịu trách nhiệm!"
Nghe cậu ta nói như vậy, Ưng Phi Phi đành lặng lẽ thu chân của mình lại...
← Ch. 1895 | Ch. 1897 → |