Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1893

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1893
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1893: ƯNG PHI PHI MUA QUẦN ÁO CHO MẶC LƯƠNG VŨ

Nói xong, Ưng Phi Phi liền xách túi đi ra cửa.

Vào khoảnh khắc cửa đóng lại, nụ cười trên mặt cô cũng gần như biến mất.

Một cánh cửa ngăn cách cơ thể, nhưng lại không thể ngăn được những cảm xúc lạ lùng đang nhen nhóm trong đáy lòng họ.

Không phải là Ưng Phi Phi không muốn nói chuyện với cậu ta, mà cô bị choáng ngợp bởi loại thiện cảm đột ngột này.

Trong giai đoạn sắp xếp lại tâm trạng, đương nhiên cô sẽ tránh giao tiếp quá nhiều với cậu ta.

Một lúc sau, Ưng Phi Phi thở dài một hơi, quay đầu liếc nhìn cửa phòng rồi mới đi xuống lầu.

Mà toàn bộ thay đổi trong biểu cảm của cô đều bị Mặc Lương Vũ khom người nhìn trộm ở mắt mèo trên cánh cửa thấy hết.

Tâm trạng cô ấy thất thường như vậy, có phải do đến tháng không?!

Bảy giờ tối, Ưng Phi Phi lái xe mang quần áo đến hiệu giặt là.

Mặc dù đã yêu cầu dịch vụ lấy ngay, nhưng cửa hàng cho biết nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới có thể lấy.

Ưng Phi Phi bất đắc dĩ đồng ý, sau khi rời khỏi hiệu giặt là, ngồi lên xe thì bắt đầu ngẩn người.

Buổi tối tháng Giêng vẫn còn rất lạnh.

Bên đường người đi vội vã, dường như không ai muốn dừng lại trong bóng đêm giá rét thế này.

Ưng Phi Phi xoa má, lên tinh thần rồi lái xe thẳng đến trung tâm thương mại.

Cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn Mặc Lương Vũ thê thảm như vậy, thế nên cô đi thẳng đến trung tâm thương mại, định mua cho cậu ta hai bộ quần áo.

Vừa rồi lúc đưa đồ cho hiệu giặt là, cô đã để ý đến nhãn hiệu. Quần áo là của một thương hiệu nước ngoài, giá một bộ bằng cả một tháng lương của cô.

Ưng Phi Phi đi đến khu quần áo nam trên tầng 4 trung tâm thương mại, đi dạo không mục đích một vòng, cuối cùng dừng lại trước một thương hiệu hơi xa xỉ.

Cô không có đủ khả năng tài chính để mua cho cậu ta hàng hiệu đắt tiền. Giá sản phẩm của cửa hàng này ở vào khoảng một nghìn tệ, Ưng Phi Phi ngẫm nghĩ giây lát rồi đi vào.

Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình giới thiệu cho cô, sau khi hỏi thăm kích cỡ thì đã giúp cô phối hợp hai bộ đồ công sở ngày thường.

Lúc trả tiền, nhìn bảy nghìn tệ bị trừ đi, Ưng Phi Phi cảm giác như trái tim đang rỉ máu.

Cô phải ăn bao nhiêu bánh ngọt kiểu Nhật mới có thể bù lại đây!

Mua quần áo xong, Ưng Phi Phi ủ rũ rời khỏi trung tâm thương mại.

Gặp Mặc Lương Vũ chính là khởi đầu cho hành vi đốt tiền của cô!

Trăn trở cả một đường, khoảng một tiếng sau cô mới về đến chung cư.

Trước khi xuống xe, Ưng Phi Phi liếc nhìn chiếc túi ở ghế phụ lái, ngẫm nghĩ giây lát rồi lấy hóa đơn mua sắm ra, ném vào hộp đựng đồ trong xe.

Năm phút sau, Ưng Phi Phi xách túi giấy mở cửa suýt nữa đã bị Mặc Lương Vũ dọa 🌜♓ế●ⓣ!

Cô vừa mở cửa ra, bóng dáng của người kia đã lảo đảo lao vào người cô cùng tiếng hét sợ hãi.

"Này, anh làm gì đấy?"

Ưng Phi Phi bị Mặc Lương Vũ bổ nhào vào, lực quán tính khiến cô vô thức ôm lấy vai cậu ta rồi lập tức lùi lại mấy bước.

Lúc này, Mặc Lương Vũ mặc chiếc áo ngủ kia dựa vào người cô, đai ở eo lỏng lẻo, để lộ ra một mảng ⓝ🌀ự·🌜 lớn.

Cậu ta không để ý đến nhiệt độ lạnh lẽo trong hành lang, hai tay ôm bả vai Ưng Phi Phi nhìn trái nhìn phải, nôn nóng hỏi: "Không phải chỉ đi đến hiệu giặt là thôi sao? Sao đi lâu như thế? Cô có sao không?"

Nhìn sắc mặt lo lắng hốt hoảng của cậu ta, Ưng Phi Phi nén lại phản ứng khác thường trong lòng, kéo cậu ta đi vào, "Tôi không sao, đi một lúc tự dưng lại muốn đến trung tâm thương mại một chuyến!"

"Cô sao thế, đi trung tâm thương mại mà không nói với tôi, gọi điện thoại cho cô cũng không bắt máy, tôi còn đang tưởng..."

Mặc Lương Vũ càng thêm tức giận, giọng nói cũng không tự chủ được mà nâng cao lên rất nhiều.

Cậu ta sợ Ưng Phi Phi gặp mấy người vệ sĩ của tiệm rượu kia, đang định mặc luôn cả đồ ngủ ra ngoài tìm nếu cô vẫn không về!

Chương (1-2252)