Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1891

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1891
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1891: TÔI KHIẾN CÔ KHÔNG VUI À?

Trái tim Ưng Phi Phi đập loạn một nhip.

Cậu ta vẫn nhớ mình thích ăn bánh ngọt?

Thấy cô không nói gì, Mặc Lương Vũ lập tức đắc ý nhướng mày, "Có phải không biết làm không? Yên tâm, chờ tôi có lương sẽ lại mua cho cô!"

Mặc Lương Vũ như vậy khiến Ưng Phi Phi nảy sinh một suy nghĩ vô cùng kì quặc.

Nếu cậu ta không còn là cậu chủ nhà họ Mặc mà chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, vậy thì hình thức ở chung của bọn họ bây giờ cực kì giống một đôi tình nhân cùng cố gắng phấn đấu trong cuộc sống!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ưng Phi Phi liền bối rối!

Sao cô lại tưởng tượng mình và Mặc Lương Vũ thành một đôi cơ chứ?!

Có lẽ suy nghĩ bất chợt này khiến cô hoảng sợ đến mức không giữ vững được tay lái, suýt nữa đã vượt đèn đỏ.

Mặc Lương Vũ bên cạnh hét lên nhắc nhở.

Sau khi phanh gấp, cả hai người cùng theo quán tính lao về phía trước.

"Cô đang nghĩ cái gì vậy? Mất tập trung khi lái xe rất nguy hiểm! Có bị va vào đâu không?" Mặc Lương Vũ vừa trách móc vừa quan sát Ưng Phi Phi.

Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, cậu ta không yên tâm duỗi tay sờ trán cô, "Sao vậy? Sao tự nhiên sắc mặt xấu thế, cô sốt à?"

Cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng trên trán, Ưng Phi Phi hốt hoảng quay đầu đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Tôi không sao, anh đừng có lộn xộn!"

Mặc Lương Vũ hừ mũi liếc cô, "Cô đúng là cái đồ không biết lòng người tốt!"

Đến đây, trên đường trở về khu chung cư, hai người không nói thêm câu nào nữa.

Nội tâm Ưng Phi Phi rối bời, lúc lái xe vẫn cứ luôn thất thần.

Cô hoài nghi mình độc thân lâu rồi nên mới có phần tình cảm phụ thuộc vào người khác giới ở xung quanh.

Nói chung, kể từ khi chia tay với Tề Vệ Trạch, cô đã sống chung với nỗi cô đơn trong hơn hai năm rồi.

Trái tim trống trải sẽ khó tránh khỏi việc lên men tình cảm vì mấy lời ngon ngọt của đối phương.

Không thể!

Cô và Mặc Lương Vũ, về cả tính cách và thân phận đều không hề xứng đôi.

Về đến dưới lầu chung cư, Ưng Phi Phi vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình.

Nhìn biểu hiện khác thường của cô, Mặc Lương Vũ cũng nhất thời không thể đoán ra suy nghĩ của cô.

Hai người yên lặng ngồi trong xe. Chốc lát sau, tiếng bật lửa vang lên quấy rầy Mặc Lương Vũ.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, quả nhiên thấy Ưng Phi Phi đang kẹp một điếu thuốc lá nữ nhỏ dài.

Mặc dù không thích cô hút thuốc, nhưng Mặc Lương Vũ cũng tự biết mình không có đủ tư cách dạy dỗ cô.

Cậu ta liền dứt khoát nhặt lấy bao thuốc lá từ bảng điều khiển, nhìn thử rồi cũng rút một điếu ra hút.

Mùi của thuốc lá nữ rất nhạt, có vị the mát của bạc hà.

Cậu ta ghét bỏ nhíu mày, lẩm bẩm: "Thuốc lá nữ quá lạnh, hút không ngon!"

Ưng Phi Phi nhả một ngụm khói ra ngoài cửa sổ, quay lại nhìn Mặc Lương Vũ, muốn nói lại thôi.

Thật ra cô muốn hỏi, tại sao lần này không khiển trách cô hút thuốc!

Nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy quá kiểu cách.

Bọn họ chẳng có q-𝐮𝐚-𝓃 ⓗ-ệ gì, dù có khiển trách việc cô hút thuốc lá thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, khả năng cũng chỉ vì xuất phát từ sự quấy phá của chủ nghĩa đàn ông!

Hút xong một điếu thuốc, hai người xuống xe một trước một sau trở về chung cư.

Tâm trạng Ưng Phi Phi bị ảnh hưởng, vẻ mặt trầm lặng của cô tràn ngập nỗi u sầu mà người ta không đọc ra được.

Đến trước ghế sô pha, Mặc Lương Vũ ngồi xuống, tầm mắt không ngừng liếc nhìn Ưng Phi Phi vẫn im lặng!

Có chuyện gì với cô gái này thế không biết, tự nhiên lại trở nên nặng nề như vậy, cậu ta chẳng hiểu gì cả!

Mặc Lương Vũ không giấu được tâm sự, thấy Ưng Phi Phi ôm hộp thuốc đi tới thì dựng thẳng sống lưng, dè dặt hỏi dò: "Cô sao vậy? Tôi khiến cô không vui à?"

Chương (1-2252)