← Ch.1889 |
CHƯƠNG 1890: ANH BỊ ĐÁNH LÀ ĐÁNG!
Nghe cậu ta giải thích xong, Ưng Phi Phi cảm thấy không đơn giản như vậy.
Nếu chỉ tranh cãi vài câu, sao cậu ta lại bị bảo vệ của quán rượu đánh ra nông nỗi này?!
"Rồi sao nữa? Ai ra tay trước?"
Mặc Lương Vũ liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng lóe lên, "Họ!"
"Anh chắc chứ?" Ưng Phi Phi nheo mắt, nghiêm nghị nhìn cậu ta.
Mặc Lương Vũ bại trận ngay tắp lự, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngập ngừng giây lát mới thành thật nói, "Tính kĩ ra thì tôi không ra tay đánh người! Tôi chỉ, chỉ đập hết mấy chai rượu giả kia thôi. Mấy chục nghìn một chai rượu giả, giữ lại làm gì!"
Ưng Phi Phi chớp mắt, thở dài đầy vẻ thấu hiểu, "Ừ, thế này thì anh bị đánh không oan chút nào!"
Mặc Lương Vũ đang đau nhức toàn thân: "..."
Thấy cậu ta hậm hực như vậy, Ưng Phi Phi lười nói nhiều. Khi cô khởi động xe, Mặc Lương Vũ lại lên tiếng, "Cô còn dám nói tôi? Có biết tôi ngồi trên bồn hoa gọi điện thoại cho cô biết bao lâu không?"
"Tại tôi chắc?" Ưng Phi Phi gân cổ lên cãi, "Chính anh nói không cần tôi lo, có giỏi thì anh đừng gọi điện thoại cho tôi, tự sinh tự diệt chẳng tốt hơn ư?"
Mặc Lương Vũ hít một hơi thật sâu, ngoảnh mặt đi không nói nữa!
Nếu cậu ta mà giỏi thì cần gì phải ấm ức đến mức này?
Trong xe trở nên yên tĩnh một lúc, hai tay Ưng Phi Phi giữ vô lăng, có chút áy náy trong lòng.
Chỉ là một cậu ấm nhà giàu bị chiều hư, nay bị dồn vào đường cùng, cô không nên so đo quá nhiều với cậu ta!
Ưng Phi Phi là người dễ mềm lòng. Dù chưa bao giờ có tâm tư khác, nhưng hai người sớm tối bên nhau nhiều ngày, cán cân tình cảm đương nhiên vẫn nghiêng về phía cậu ta nhiều hơn.
Cô liếc nhìn Mặc Lương Vũ đang ngả người trên ghế, mím môi, phá vỡ sự im lặng, "Anh đã ăn cơm chưa?"
Mặc Lương Vũ chỉ lắc đầu không lên tiếng.
"Vậy... sau khi bị đánh anh cứ ngồi ở bên ngoài suốt à? Không biết về nhà sao?"
Về nhà?
Hai chữ này làm tim Mặc Lương Vũ khẽ thắt lại.
Cậu cúi đầu nhìn khớp tay bị rách da của mình, nhẹ giọng nói: "Tôi thế này sợ làm cô hoảng, vốn định thuê khách sạn dưỡng thương xong rồi mới về, nhưng rồi... không đủ tiền!"
Mặc Lương Vũ cho rằng, thẳng thắn thừa nhận hoàn cảnh thê thảm của mình với Ưng Phi Phi chẳng có gì xấu hổ. Cô chắc chắn sẽ không chê bai mình!
Mặc Lương Vũ rất có lòng tin với điều này!
Lúc này, cảm xúc trong lòng Ưng Phi Phi càng khó diễn tả.
Một cậu ấm tự cao tự đại biết mấy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị hiện thực vùi dập đến mức này.
Bỗng nhiên cô thật muốn cười...
Ưng Phi Phi mím môi, cố kìm nén khóe môi đang cong lên xuống, khởi động xe lên đường, đồng thời cất lời an ủi: "Quán rượu này thất bại rồi, vậy thì ngày mai tìm chỗ khác. Đừng nản lòng, tìm việc làm là vậy đó, quá trình đôi bên cùng chọn lựa nhau, chớ nóng vội! Nhưng anh cũng nên kiềm chế tính tình của mình, dù đó là rượu giả, anh không vừa mắt thì bỏ về là được, đâu cần phải ra tay."
Nghe lời khuyên giải của Ưng Phi Phi, trái tim Mặc Lương Vũ rất ấm áp.
Cậu ta nhìn người phụ nữ đang tập trung lái xe, ánh mắt nóng rực: "Thật ra cũng không tính là thất bại, hôm nay tôi đi tổng cộng bốn quán rượu, ba quán khác nói sẽ gọi điện thoại thông báo kết quả tuyển dụng với tôi!"
"Thật sao?" Ưng Phi Phi kinh ngạc liếc nhìn cậu ta, không ngờ cậu ta cũng cố gắng thật.
Mặc Lương Vũ ngẩng cao đầu khá kiêu ngạo, "Đương nhiên rồi, năng lực thưởng rượu của tôi đâu phải bốc phét. Nói không chừng vài hôm nữa tôi có thể bắt đầu đi làm rồi. Đợi kiếm được tiền, anh đây sẽ dẫn cô đi ăn món Nhật!"
Ưng Phi Phi khẽ bật cười, "Kiếm được tiền anh nên để dành thì hơn. Nếu muốn ăn món Nhật, tôi cũng biết làm!"
Mặc Lương Vũ lập tức nói: "Biết làm cả mấy món bánh ngọt mà cô thích ăn à?"
← Ch. 1889 |