Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1889

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1889
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1889: MẶC LƯƠNG VŨ BỊ ĐÁNH

Mặc Lương Vũ nghe giọng điệu lạnh nhạt của Ưng Phi Phi thì thoáng ngập ngừng, ấp úng nói: "Cô giận thật đấy à? Lúc nãy tôi... nói đùa thôi!"

"Không giận, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì."

Ưng Phi Phi thầm thở dài, tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi.

Ở đầu dây bên kia, kèm theo tiếng động cơ xe cộ là giọng nói uể oải của Mặc Lương Vũ: "Cũng không có gì, chỉ là... đánh nhau với người khác thôi!"

"Cái gì? Đánh nhau?"

Ưng Phi Phi cất cao giọng, thậm chí còn tưởng tượng ra bộ dạng chật vật bầm tím mặt mày của Mặc Lương Vũ.

Ngay sau đó, cô lại thấy mình lo lắng thái quá rồi.

Cho dù đánh nhau, Mặc Lương Vũ cũng sẽ không thua quá thảm hại!

Cô gặng hỏi, "Bây giờ anh đang ở đâu? Không phải nói đi tìm việc làm à? Sao lại đánh nhau với người ta?"

Mặc Lương Vũ bĩu môi, "Chuyện này... kể ra dài dòng lắm, cô đến đón tôi đi, gặp mặt rồi tôi kể cô nghe!"

"Được, anh gửi địa chỉ cho tôi!"

Cúp máy, Ưng Phi Phi lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa.

Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, bước chân đi xuống lầu của mình vừa hỗn loạn vừa gấp gáp.

Tâm trạng nóng lòng muốn gặp Mặc Lương Vũ ngay đã che mờ lí trí của cô.

Chân cậu ta còn đang bị thương, lại bị ba ruột đuổi ra khỏi nhà, ngày đầu tiên đi tìm việc đã đánh nhau với người ta, gần đây có phải cậu bị sao quả tạ vận vào thân rồi không?

Hai mươi phút sau, Ưng Phi Phi đến thành Tây.

Cô theo ứng dụng chỉ đường đi vào một con phố cổ. Chạy được vài chục mét, cô thấy một bóng người chật vật ngồi bên bồn hoa dưới ngọn đèn đường phía trước.

Tháng Chạp rét lạnh, ban đêm sương xuống, Mặc Lương Vũ bầm tím mặt mày khập khiễng đi đến trước đầu xe vẫy tay.

Ưng Phi Phi dừng xe, giữ vô lăng trố mắt nhìn!

Quả nhiên cô đã đánh giá quá cao Mặc Lương Vũ!

Cô bước xuống, nương theo đèn xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mặc Lương Vũ, "Anh đánh nhau với người ta, hay là bị người ta đánh vậy?"

Mặc Lương Vũ liếc nhìn cô không lên tiếng, khập khiễng đi đến trước mặt cô, dõng dạc nói: "Có gì khác nhau? Đều là đánh nhau cả!"

Ưng Phi Phi nghẹn lời, lắc đầu nói: "Thôi, lên xe trước đi!"

Sau khi lên xe, Ưng Phi Phi tiện tay mở đèn trần, lúc này mới thấy được rõ vết thương trên mặt cậu ta.

Một bên mắt sưng vù, khóe miệng cũng tím bầm, gò má bị rách da. Trên ống quần và áo khoác toàn là dấu chân, áo sơ mi nhăn nhúm, cổ áo bị mất ba chiếc khuy...

Cậu ta bị người ta đánh đập thì đúng hơn!

Ưng Phi Phi nhìn cậu ta với vẻ mặt kì lạ, lục lọi ngăn chứa đồ tìm khăn giấy ướt đưa cho cậu ta, "Anh lau tay trước. Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải anh nói đến quán rượu ứng tuyển làm chuyên gia thưởng rượu à? Ai đánh anh vậy?"

Mặc Lương Vũ nhận lấy khăn giấy ướt rồi nắm chặt trong tay, "Bảo vệ của quán rượu!"

Ưng Phi Phi nghiêng người nhìn cậu ta, rất thắc mắc: "Tại sao?"

Mặc Lương Vũ rủ mắt lau gò má, giọng nhỏ hơn rất nhiều, "Vốn dĩ trao đổi rất vui vẻ, sau đó... họ bảo tôi thử đánh giá vài loại rượu vang. Tôi cũng chẳng nói gì, uống xong hai ly bèn nói với họ đó là rượu giả, thế là họ khó chịu!"

Ưng Phi Phi: "..."

"Mẹ kiếp, chuyện này thật sự không phải lỗi của tôi!" Mặc Lương Vũ tức tối mắng, "Tôi đã từng đến quán rượu đó, tên quản lý cũng quen biết tôi! Lúc trước tôi cũng từng uống rượu của họ, nhưng lần này chỗ rượu kia là hàng giả thật. Tôi chỉ nói vài câu, kết quả đã cãi nhau với họ!"

Chương (1-1890 )