Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1876

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1876
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1876: MẶC LƯƠNG VŨ BỊ CẮT ĐỨT NGUỒN CUNG TÀI CHÍNH

Lúc này, khuôn mặt Mặc Lương Vũ sớm đã như tro tàn.

Cậu ta xoa xoa tay, bước mấy bước tới trước mặt Mặc Thịnh Giang, mặt dày cười giả lả nói: "Ba, không đến mức thế chứ, con và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi. Hơn nữa, thư giãn cả khoảng thời gian dài nghỉ Tết Dương lịch như vậy, cũng là vì muốn sau này làm tốt hơn thôi mà."

Lí do thoái thác như vậy chỉ nhận lại được ánh mắt châm biếm của Mặc Thịnh Giang: "Anh? Làm việc? Nếu anh có đầu óc thì nghiêm túc ngẫm lại cho ba, từ sau khi bị ngã xuống núi, đã bao ngày anh không đến công ty rồi?"

Ánh mắt Mặc Lương Vũ lóe lên, lại không nhịn được mà ngụy biện: "Ai da, không phải là con... bị thương nên cần tĩnh dưỡng sao?"

Cậu ta vừa dứt lời, liền bị Mặc Thịnh Giang giơ chân đá cho một cú: "Này thì tìm cớ ngụy biện này! Chân bị thương, đầu óc cũng bị thương sao? Ở nhà thì không thể xem tài liệu, xử lí công việc sao? Còn có mặt mũi đưa phụ nữ đi ngâm suối nước nóng! Anh cũng sắp ba mươi rồi mà vẫn chẳng làm nên công cán gì, tự bản thân anh không thấy mất mặt hay sao?"

Mặc Lương Vũ ăn một cú đá, lảo đảo mấy bước mới khó khăn đứng vững lại được.

Cậu ta liếc trộm khuôn mặt phẫn nộ của ba mình, đành phải thành khẩn cúi đầu nhận sai: "Ba, ba đừng tức giận, sau này con không đi nữa là được mà!"

"Đây là vấn đề đi hay không sao?" Mặc Thịnh Giang cao giọng hỏi lại, bị con trai chọc tức đến phát điên rồi.

Gần như lần nào hai cha con gặp mặt nhau cũng tràn ngập mùi thuốc súng.

Mặc Lương Vũ cũng rất bất lực, đã nhiều lần nảy sinh suy nghĩ phải chăng ba mình hà khắc quá mức.

Nhưng ngay chính lúc này, trong phút giây hoảng hốt, cậu ta lại chợt nghĩ tới những lời mà Ưng Phi Phi đã nói với mình.

Hơn nữa, dạo này hai người thường xuyên gặp gỡ, cậu ta cũng nhận thấy sự nỗ lực và phấn đấu của Ưng Phi Phi trong công việc.

Giờ nghĩ lại, lần đầu tiên Mặc Lương Vũ cảm thấy nghi ngờ bản thân.

Có phải cậu ta thật sự rất vô dụng, chỉ biết ỷ vào gia đình có tiềm lực hùng hậu mà thoải mái ăn chơi đàng điếm?

Đôi mắt đang hấp háy của Mặc Lương Vũ dần trầm lắng lại, cậu ta liếc nhìn Mặc Thịnh Giang, thu lại hình ảnh bên tóc mai đã điểm bạc của ba mình trong tầm mắt.

Hình như đã nhiều năm rồi hai cha con bọn họ chưa bao giờ bình tĩnh ngồi tâm sự với nhau.

Không phải là không muốn, mà là không có thời gian!

Mặc Thịnh Giang dồn phần lớn thời gian và tâm huyết cho công việc ở công ty để ổn định nền móng cho nhà họ Mặc, đương nhiên sẽ lơ là việc dạy dỗ Mặc Lương Vũ.

Giây phút này, Mặc Lương Vũ nhìn tóc mai đã lấm tấm bạc của cha, đột nhiên cảm thấy nỗi chua xót cứ dâng lên từng hồi trong lòng.

Có lẽ cậu ta thật sự rất tôi tệ!

Trong chốc lát, ngay vào lúc cậu ta muốn cất lời giải thích và hứa hẹn, Mặc Thịnh Giang với vẻ mặt lạnh lùng đã giáng đòn phủ đầu: "Mặc Lương Vũ, anh cứ tiếp tục sống vô ích như vậy đi. Tôi thật sự muốn nhìn xem, không có tiền, không có nhà họ Mặc, anh sẽ chơi đùa phóng túng bên ngoài như thế nào!"

Dứt lời, Mặc Thịnh Giang lấy điện thoại ra dặn dò trợ lý: "Bắt đầu từ hôm nay, đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng của Mặc Lương Vũ. Cô cử người đến biệt thự của nó lái hết xe đi. Không có sự cho phép của tôi thì bất kì ai cũng không được giúp đỡ nó!"

Mặc Lương Vũ ngây người!

Cậu ta lớn đến từng này, chưa ngày nào phải lo lắng vì chuyện tiền nong.

Gia cảnh vượt trội, điều kiện cơm bưng nước rót đến tận miệng đã sớm làm tiêu tan ý chí phấn đấu của cậu ta.

Quyết định này của Mặc Thịnh Giang chẳng khác nào tống Mặc Lương Vũ vào địa ngục.

Cậu ta khó tin nhìn cha mình, vội vàng muốn tiến gần để giải thích, nhưng người kia đã ngó lơ mặc kệ, trong giây lát liền sải bước rời khỏi biệt thự.

Chưa đến nửa tiếng sau, trong nhà để xe bên ngoài biệt thự, mười ba con xe hào hoa đủ mọi thương hiệu đều bị lái hết đi, kể cả người giúp việc lẫn quản gia thân thiết đều bị đưa đi hết sạch.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Dương lịch dài hạn, Mặc Lương Vũ bị cha cắt đứt nguồn cung tài chính, ngây người ngồi một mình trong phòng khách, không biết nên làm thế nào cho phải!

Cậu ta không thể tin nổi đây lại là sự thật, ép bản thân tỉnh táo lại, run run lục tìm điện thoại, đăng nhập vào hệ thống ngân hàng - trên giao diện bỗng hiển thị thông báo: Thẻ đã bị khóa...

Chương (1-1890 )