Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1836

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1836
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1836: ANH LĂNG, ĐÁNH NGƯỜI KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC VẤN ĐỀ

"Ba, ba đừng đánh chú Hai."

"Con tránh ra cho ba!" Lăng Vạn Hình đẩy cô nhóc sang một bên rồi nhanh chóng bước tới chộp lấy cổ áo của Kiều Mục: "Con bé tuổi trẻ người non dại nên còn chưa chín chắn, cậu con mẹ nó cũng thiếu chín chắn sao? Chú Hai, tôi coi cậu là anh em, cậu lại có ý đồ với con gái tôi?"

Lúc này, cặp mắt của Lăng Vạn Hình đã đỏ vằn lên vì tức giận.

Anh đã nghĩ tới hàng ngàn khả năng, nhưng chưa bao giờ có thể tưởng tượng được đứa con gái bé bỏng của mình và anh em mình lại là một đôi!

Hơn nữa, nhìn hai đứa thân mật với nhau thế này thì có lẽ cũng không phải ngày một ngày hai.

Khóe miệng Kiều Mục bị đánh rách da, một vệt máu đỏ thẫm rịn ra.

Suy cho cùng Kiều Mục cũng biết mình sai nên không hề đánh trả, mặc kệ Lăng Vạn Hình túm lấy cổ áo mình, bối rối giải thích: "Anh Cả, chuyện này... một lời không nói hết được!"

Anh vừa nói xong, Lăng Vạn Hình không nói không rằng, lại cho anh một đấm: "Vậy thì cậu con mẹ nó đừng nói gì cả!"

Lăng Tử Hoan nhìn thấy ba mình động tay động chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi vì sợ.

Cô không dám tiến tới, sợ lại chọc giận Lăng Vạn Hình.

Trong cơn tuyệt vọng, cô nhóc vừa chạy vừa khóc, cả khu nhà của nhà họ Tô vang lên tiếng gào thét của cô: "Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu, cứu!"

Lăng Tử Hoan đã đi tìm viện binh rồi!

Bác Hai không có đây, bây giờ người có thể ra mặt giải vây chỉ có mẹ mà thôi!

Trong vòng chưa đầy năm phút, tiếng gào thét của Lăng Tử Hoan đã làm kinh động cả nhà họ Tô.

Ngay cả hai vị bô lão của nhà họ Tô cũng hoảng hốt điều tra xung quanh, cháu ngoại của họ la hét thảm thiết như vậy, là ai đang làm phiền nhà họ Tô?

Đúng lúc đó, Kiều Viễn Hiền và Ông Đoàn cũng về đến nơi.

Vì vậy, khi tất cả mọi người được Lăng Tử Hoan dẫn đến gần hòn non bộ ở hành lang thì Kiều Mục đã bị đánh gục xuống đất.

Lăng Tử Hoan buông Tô Uyển Đông ra, gào thét chạy tới: "Chú Hai, chú Hai, anh có làm sao không?"

Lăng Tử Hoan đã phải chịu quá nhiều cay đắng, Kiều Mục là người đàn ông được cô khắc ghi trong tâm khảm, cô tuyệt đối không để anh xảy ra chuyện gì nữa.

Ông Đoàn xô đám người sang một bên, đẩy xe lăn của Kiều Viễn Hiền lên trước. Nhìn bộ dạng thảm hại của Kiều Mục, Kiều Viễn Hiền nheo mắt nguy hiểm: "Này nhóc con nhà họ Lăng, cậu đang làm gì vậy?"

Đánh con trai ông, còn có thể chấp nhận được sao?

Tô Uyển Đông hiếm khi thấy Lăng Vạn Hình tức giận như thế này, chị bước lên phía trước, cùng Lăng Tử Hoan đỡ Kiều Mục dậy rồi nhìn Lăng Vạn Hình, bất bình chất vấn: "Sao anh lại đánh chú Hai? Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"

Cơ má của Lăng Vạn Hình không ngừng co giật. Anh nhìn hai má đang chảy máu của Kiều Mục, hừ lạnh nói: "Em hỏi xem cậu ta đã làm chuyện tốt gì đi! Một người đàn ông ba mươi ba mà vẫn còn đói bụng ăn quàng, Kiều Mục, cậu con mẹ nó còn là con người sao?"

Hả?

Kiều Viễn Hiền nghe vậy thì sa sầm mặt không vui: "Lăng Vạn Hình, cậu chú ý lời ăn tiếng nói của cậu cho tôi!"

Lúc đó, Kiều Mục nhếch nhác cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy ánh mắt anh khẽ lóe lên.

Vì cô, anh chỉ có thể làm ra vẻ đáng thương mà thôi!

"Chú Hai, có đau không?" Lăng Tử Hoan cúi người ngẩng đầu nhìn Kiều Mục, thấy khóe mắt anh có vết bầm, cô vô cùng đau khổ, quay đầu lại nhìn Lăng Vạn Hình: "Ba, tại sao ba lại đánh chú Hai? Là con theo đuổi anh ấy, con thích anh ấy, con muốn kết hôn với anh ấy, không được sao?"

Lăng Vạn Hình suýt nữa thì ngạt thở!

Hay lắm Kiều Mục, dám tẩy não con gái tôi!

Lăng Vạn Hình còn muốn đánh tiếp, nhưng Tô Dụ Cảnh và Kỷ Bắc Thành đã tiến lên ngăn cản anh.

Tô Dụ Cảnh nói: "Anh Lăng, đánh người không giải quyết được vấn đề."

Lăng Vạn Hình trợn mắt nhìn Tô Dụ Cảnh, †.ⓗ.ở ♓.ổ.ռ 𝐡ể.n vùng ra khỏi sự kiềm chế của anh ta.

Một giây sau, anh đi tới trước mặt Kiều Viễn Hiền, п●🌀●♓●❗ế●n ⓡ●ă●п●ⓖ nghiến lợi nói: "Bác Hai, bác có biết Kiều Mục đã làm chuyện khốn nạn gì không?"

Nghe vậy, Kiều Viễn Hiền khẽ liếc anh ta một cái: "Trong thiên hạ, chắc cũng chỉ có người làm cha như cậu không biết hai đứa chúng nó tình đầu ý hợp nhỉ?"

Chương (1-2252)