Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1837

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1837
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1837: LĂNG VẠN HÌNH HÁ MIỆNG MẮC QUAI

Lăng Vạn Hình như ⓒ.ⓗ.ế.𝐭 đứng vì câu nói này của Kiều Viễn Hiền, cảm thấy đầu óc ong ong: "Bác Hai, bác nói vậy nghĩa là sao?"

"Hừ, nghe không hiểu sao?" Kiều Viễn Hiền lườm nguýt Lăng Vạn Hình, sau đó dặn dò ông Đoàn: "Đi xem tình trạng vết thương của cậu chủ thế nào. Đúng là đồ vô dụng, cao to như vậy mà để bị đánh, không biết đánh lại sao?"

Lăng Vạn Hình: "..."

Kiều Mục: "..."

Lúc này, vẻ mặt của hai vị bô lão nhà họ Tô và đám người Tô Dụ Cảnh đều lộ ra biểu cảm rất vi diệu.

Không ngờ, Kiều Mục lại yêu Lăng Tử Hoan.

Tô Uyển Đông cũng nhìn về phía Lăng Vạn Hình, thở dài một tiếng nói: "Trước khi đánh người, anh không tìm hiểu tình huống trước sao? Ngay cả tâm ý của Hoan Hoan anh cũng không biết, chưa gì đã vội ra tay, anh không sợ bị người khác chê cười hả?"

Lăng Vạn Hình bị nói như vậy, mặc dù sắc mặt không vui nhưng cũng không phản bác lại.

Đúng như Kiều Mục đã dự liệu, có chị dâu ra mặt hòa giải, có lẽ anh sẽ không 𝐜ⓗ-ế-✝️ quá "thảm".

Lăng Vạn Hình có thể bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở và khuyên can của mọi người, nhưng giờ lại nghe theo Tô Uyển Đông.

Anh mím môi không lên tiếng, liếc xéo dáng vẻ thê thảm của Kiều Mục, trong lòng vẫn bứt rứt khó chịu.

Nếu đổi thành bất cứ người nào khác, anh sẽ không phản ứng dữ dội đến như vậy.

Nhưng một người là con gái mình, một người là người anh em mà anh coi như ruột thịt lại có tình cảm nam nữ với nhau, sao có thể không bất ngờ cho được?

***

Hơn mười phút sau, Lăng Tử Hoan và Kiều Mục theo ông Đoàn đi xử lí vết thương.

Lăng Vạn Hình đã bình tĩnh lại, đi vào phòng khách với những người khác.

Khi đã ngồi vào chỗ, Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông đang ngồi phía đối diện, nghi ngờ hỏi: "Em đã biết chuyện của hai đứa từ lâu rồi sao?"

"Ừ, tôi đã biết từ lúc còn ở Lệ Thành rồi!"

Nói xong, Tô Uyển Đông nhìn anh, còn bồi thêm một câu: "Lúc đó tâm tư của anh đều tập trung vào người khác, nếu anh để ý đến Hoan Hoan một chút thì sẽ không có chuyện đến hôm nay mới phát hiện ra. Thời gian vừa rồi, chú Hai rất quan tâm và chu đáo với Hoan Hoan, nếu không có chú ấy, không biết Hoan Hoan sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa. Anh không cảm ơn chú

Hai thì thôi, lại còn không biết phân biệt tốt xấu mà đánh người ta, đúng là không phải rồi."

Nghe lời nhắc nhở này, Lăng Vạn Hình bực bội sờ lên sống mũi, nghĩ lại sự bao dung và chăm sóc mà Kiều Mục dành cho con gái nhà mình, hình như... mình thực sự không nên đánh người.

Kiều Viễn Hiền ở đối diện bưng tách trà thổi một hơi rồi ngước mắt nhìn Lăng Vạn Hình: "Tôi rất quý cô bé Hoan Hoan, con bé về cùng một nhà với Kiều Mục cũng sẽ không phải chịu tủi thân đâu. Cậu phẫn nộ như vậy là cho rằng nhà họ Kiều chúng tôi không xứng với con gái nhà họ Lăng của cậu sao?"

Lăng Vạn Hình chột dạ trước ánh mắt của Kiều Viễn Hiền, ngượng ngùng lắc đầu: "Bác Hai, cháu không có ý này!"

Tô Trường Khánh ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa: "Tôi thấy Kiều Mục rất được, cậu ấy đối xử rất tốt với cháu ngoại tôi. Nếu anh Lăng thực sự không thể chấp nhận được, vậy chi bằng đợi anh và Tô Uyển Đông hoàn tất thủ tục ly hôn thì để

Hoan Hoan cho Tô Uyển Đông nuôi dưỡng.

Lúc đó anh không còn là người giám hộ, cũng sẽ không phải băn khoăn về chuyện kết hôn của con gái mình nữa!"

Xem ra hầu như tất cả mọi người trong phòng đều vui mừng trước chuyện của Kiều Mục và Lăng Tử Hoan.

Lăng Vạn Hình há miệng mắc quai, ngoại trừ thở vắn than dài thì không thể nói được bất kì lời từ chối nào.

Không lâu sau, Kiều Mục ôm mặt đầy thương tích cùng những người khác đi tới phòng khách.

Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, sự im lặng lan tràn.

Lăng Tử Hoan vẫn luôn che chắn cho Kiều Mục, chỉ sợ ông ba nhà mình lại làm ra chuyện người người oán trách.

Kiều Mục vỗ vai cô, sau đó nhìn Lăng Vạn Hình nói: "Anh Cả, ra ngoài nói chuyện nhé?"

Mặc dù anh đuối lý, nhưng những gì cần nói thì vẫn phải nói!

Chương (1-2252)