Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1826

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1826
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1826: TỪ NAY VỀ SAU, ĐỪNG VỀ NHÀ HỌ HOẮC NỮA

Hoắc Trúc Nhạn nghe được ẩn ý trong lời Kiều Mục nói, chị ta lập tức lộ vẻ căng thẳng, bấu mạnh xuống sàn, "Anh có ý gì?"

"Không hiểu à?" Kiều Mục cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng, "Tất nhiên là để cô tận mắt nhìn thấy tất cả những gì cô quan tâm bị phá hủy, nhưng cô lại không thể làm gì được. Cô nghĩ thử xem, có phải k1ch thích lắm không."

"Anh dám sao, tên họ Kiều kia, anh dám động đến Tiểu Quỳ thì tôi nhất định sẽ 🌀❗●ế●t anh!"

Kiều Mục nhếch mép đầy vẻ khinh miệt, "Đừng hở ra là đòi đánh đòi ⓖℹ️·ế·✝️. 𝒢_ℹ️_ế_† người trước tiên phải xé nát tim, cô chưa từng nghe đến sao?"

Hoắc Trúc Nhạn giận dữ trừng mắt nhìn Kiều Mục, thật sự không có cách nào khác nữa.

Chị ta muốn chịu thua, muốn van nài, nhưng lại không cam tâm, không cách nào hạ mình.

Tần Bách Duật im lặng đã lâu chợt lạnh lùng đứng dậy, "Khi cậy vào nhà họ Hoắc để tác oai tác quái, cô chưa từng nghĩ đến nếu xảy ra chuyện, liệu nhà họ Hoắc có năng lực bảo vệ cô hay không à?"

"Chồng cô Lục Chiếm Thanh là dòng thứ của nhà họ Lục, cả quyền phát ngôn cơ bản cũng không có, thế mà vợ chồng các người lại lớn gan lớn mật thật. Nếu đã như vậy, từ nay về sau, các người đừng quay về nhà họ Hoắc nữa."

Hoắc Trúc Nhạn còn chưa điều chỉnh lại được cảm xúc, đột nhiên nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Tần Bách Duật thì bất giác chế giễu: "Cậu là cái thá gì mà nói đến chuyện của nhà họ Hoắc?"

Không biết sống 𝒸_hế_✞!

Kiều Mục nhìn Hoắc Trúc Nhạn, lắc đầu đầy vẻ tiếc nuối, "Tôi nghe nói, chú Tư là công dân danh dự của Parma, hơn nữa còn có giao tình thân thiết với thủ lĩnh của Parma! Cô nói, liệu chú ấy có tư cách can thiệp vào nhà họ Hoắc không?"

Nói đoạn, Kiều Mục đứng dậy đi đến sau lưng Kiều Viễn Hiền, đỡ tay vịn xe lăn và nói: "Ba, những chuyện còn lại để vệ sĩ ra tay đi. Con là người tốt bụng, không muốn thấy máu tanh, mất nhiều thời gian như thế, nên đến bệnh viện thăm Mục Nghi rồi!"

Kiều Viễn Hiền quay lại liếc nhìn anh, tuy không từ chối, nhưng vẻ ghét bỏ trong mắt rất rõ ràng.

Lát sau, ba người lục tục rời khỏi Sơn Xá Cư. Ngoài cánh cửa mở rộng, Hoắc Trúc Nhạn nghe thấy Kiều Hiền Viễn căn dặn: "Hỏi thăm bệnh viện xem cậu nhóc họ Mục kia bị thương những chỗ nào. Mang một bản báo cáo qua đây, trả lại nguyên si cho cô ta. Nhớ đừng làm 𝒸●♓●ế●🌴 người, chừa lại chút hơi tàn, trước ba giờ chiều đưa đến

Cục Cảnh sát khu vực."

Vệ sĩ trịnh trọng gật đầu, "Ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm đúng lời căn dặn!"

"Nhóc nhà họ Lăng, còn chưa đi à?" Kiều Viễn Hiền nghiêng đầu thấp giọng nói với người trong phòng, đáy mắt lộ ra đôi phần châm biếm và khó chịu.

Thảo nào ai ai cũng nói, nặng tình sống không thọ!

Bây giờ xem ra quả đúng là thật!

Tên nhóc nhà họ Lăng tốt xấu gì cũng là người đứng đầu một gia tộc, cuối cùng lại bị một người đàn bà đùa bỡn lâu đến thế, vừa đáng đời nhưng cũng vừa đáng thương thật.

Bên trong cánh cửa, Lăng Vạn Hình không lên tiếng. Khi anh xoay người cất bước đi thì Hoắc Trúc Nhạn bất chợt ôm chầm lấy chân anh.

Chị ta mặt mày trắng bệch lắc đầu, van nài trong bất lực: "A Hình, niệm tình quá khứ, cứu em với! Tiểu Quỳ và Chiếm Thanh vô tội, họ không biết gì cả, tất cả đều do em làm. Các anh muốn tổn thương em cũng được, nhưng có thể bỏ qua cho họ không?"

Lăng Vạn Hình cảm thấy như có một con dao đâm vào tim mình.

Anh ngước mắt nhìn về phía trước, sau đó dùng sức nhấc chân lên, hất Hoắc Trúc Nhạn ngã lăn ra đất, "Tất cả mọi người đều vô tội, còn tôi bị cô bày mưu tính kế là đáng đời? Hoắc Trúc Nhạn, cô tốt nhất đừng 𝐜♓*ế*✝️ quá sớm..."

Dứt lời, Lăng Vạn Hình chậm rãi rủ mắt, cười gian ác: "Tôi còn muốn xem nửa đời sau cô sống không bằng ↪️𝖍ế·🌴 như thế nào!"

Lăng Vạn Hình ra ngoài, vệ sĩ cũng tiện thể đóng cánh cửa gỗ kia lại.

Chương (1-2252)