← Ch.1799 | Ch.1801 → |
CHƯƠNG 1800: TÔ UYỂN ĐÔNG, CÔ CÒN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ MÀ CHẤT VẤN TÔI SAO?
Một giờ sau, Kỷ Bắc Thành dùng զυ*𝖆*n h*ệ đã liên lạc được với người của phía cảnh sát và lập hồ sơ mất tích cho Lăng Tử Hoan trước.
Hiện tại mới chỉ được vài tiếng từ lúc cô mất tích, phía cảnh sát cũng không thể gióng trống khua chiêng giúp tìm người được.
Ngay sau đó, đoàn người quay trở lại khách sạn Dung Duyệt.
Kiều Mục bước vào cửa là đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Vẻ mặt anh rất căng thẳng, trong lòng lo lắng không yên. Một cô gái trong sáng, đơn thuần như Lăng Tử Hoan bị đưa đi ngay trên đường thì không biết sẽ như thế nào.
Kẻ ra tay rất thông minh, lựa chọn bắt cóc cô ở Lũng Hoài, điều này đã khiến cho hoạt động của anh và Lăng Vạn Hình bị hạn chế.
Cũng may sau khi Tô Dụ Cảnh biết được tin thì đã cử chủ quản của các phân đường đi tìm kiếm khắp nơi.
Kể cả nhà họ Kỷ cũng không ngừng hỏi thăm tin tức.
Một buổi chiều trôi qua, vẫn không có tin tức gì.
Ngay cả của nhóm khách du lịch cũng biến mất sau khi rời khỏi tiệm nước giải khát.
Ba giờ chiều, cả người Kiều Mục trở nên u ám, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng ảm đạm.
Hoắc Vân mệt mỏi nép vào góc sô pha, không ngừng nhìn vào màn hình điện thoại, mong anh Cả có thể mau chóng đến đây.
Cô đã thông báo cho Hoắc Minh, chỉ hi vọng Lăng Tử Hoan sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bằng không, cô khó mà thoái thác được trách nhiệm!
"Cốc cốc..."
Một hồi tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng 𝖈♓ế_т chóc trong phòng khách.
Hoắc Vân vội vàng bước tới mở cửa, nhìn thấy hai người ở ngoài hành lang thì lễ phép tránh sang một bên: "Dì Tô, chú Kỷ."
"Chú Hai, thế nào rồi? Có tin tức gì về Hoan Hoan chưa?"
Tô Uyển Đông lo lắng bước tới, nhìn Kiều Mục, hỏi.
Kiều Mục ảo não lắc đầu.
Thấy thế, Tô Uyển Đông trở nên hoảng loạn: "Sao lại có thể như vậy? Nhà họ Tô và nhà họ Kỷ đã tìm kiếm khắp các ngõ ở phố cổ rồi nhưng cũng không tìm được bất kì manh mối nào hết. Con bé hoạt bát như vậy, nếu như bị người nào đó cưỡng ép bắt đi thì không thể không kêu cứu. Chúng ta phải làm sao đây? Nếu như con bé xảy ra chuyện..."
Còn chưa nói xong, Tô Uyển Đông đã im bặt.
Chị không dám tưởng tượng Hoan Hoan sẽ phải chịu đựng những gì. Tại sao lại có người nhẫn tâm ra tay với một cô gái đáng yêu như vậy cơ chứ?
"Cô Tô đừng nói bậy bạ nữa. Con gái tôi phúc lớn mạng lớn, không thể nào xảy ra chuyện được."
Những lời này đến từ Hoắc Trúc Nhạn trông có vẻ lo lắng và không vui.
Nghe vậy, Tô Uyển Đông nhìn chằm chằm về phía chị ta: "Con gái của cô? Cô thật sự coi Hoan Hoan là con gái của mình sao? Trong khi chúng tôi nóng lòng tìm con bé thì cô đang làm gì ở đây vậy?"
Lần đầu tiên Tô Uyển Đông lên tiếng mỉa mai Hoắc Trúc Nhạn.
Chị vốn dĩ không muốn nhiều lời với ả đàn bà, nhưng dáng vẻ bà chủ của chị ta trông rất chướng mắt.
Hoắc Trúc Nhạn nghiêm mặt, đứng thằng người dậy trước ghế sô pha: "Cô nói tôi làm gì ở đây ấy hả? Đương nhiên là đang chờ tin con gái tôi bình an vô sự rồi! Đây là Lũng Hoài, tất cả chúng tôi có thể làm gì khác ngoài trừ việc nghe theo số phận? Không phải cô là con gái của nhà họ Tô ở
Lũng Hoài sao? Gia tộc có thế lực lớn như vậy, sao cô không mau chóng tìm giúp đi, còn không biết xấu hổ mà chất vấn tôi? Nếu không phải vì cô thì tại sao con gái tôi lại chạy tới Lũng Hoài để bị bắt chứ?"
Tô Uyển Đông chắc chắn không phải là đối thủ của Hoắc Trúc Nhạn trong lĩnh vực ăn vạ, la lối om sòm.
Mà trong lời nói của đối phương cũng không ngừng đổ việc Lăng Tử Hoan mất tích lên đầu chị.
Tô Uyển Đông còn chưa lên tiếng thì Kiều Mục đã lạnh lùng nói: "Nghe theo số phận? Ai nói với chị là chúng tôi phải nghe theo số phận?"
Ánh mắt của Hoắc Trúc Nhạn khẽ run lên, trong lòng biết mình đã sơ xuất, nhất thời không nói được lời nào.
Ngay cả Lăng Vạn Hình nghe thấy những lời này cũng nhìn chị ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Sự sống 𝖈𝖍*ế*✞ của đứa con gái mà cô luôn miệng nhắc tới, cô lựa chọn nghe theo số phận sao?"
← Ch. 1799 | Ch. 1801 → |