Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1799

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1799
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1799: CÓ KHI NÀO LÀ DO HOẮC TRÚC NHẠN LÀM KHÔNG?

Lời của Kỷ Bắc Thành không làm Tô Uyển Đông bớt lo lắng.

Chị vô cùng khiếp sợ lắc đầu lẩm bẩm: "Từ nhỏ Hoan Hoan chưa từng phải chịu khổ. Đứa nhỏ này tính tình đơn thuần lại tốt bụng, bình thường cũng không có kẻ thù, sao lại bị người ta để mắt tới..."

Lúc này, Kiều Mục nhận được điện thoại của Mục Nghi, anh cầm điện thoại di động nói xin lỗi rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng trà ở sảnh sau.

Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt anh nhìn về phía Hoắc Trúc Nhạn đang ra vẻ vô cùng lo lắng ẩn chứa sự nguy hiểm và cảnh cáo.

Việc cô nhóc mất tích tốt nhất là không liên quan gì đến chị ta!

Sau khi Kiều Mục rời đi, Lăng Vạn Hình cũng đứng ngồi không yên định đứng dậy đuổi theo, nhưng Hoắc Trúc Nhạn ở bên cạnh đã lên tiếng ngăn cản: "Anh Hình, anh đừng đi, cứ ở đây đợi tin tức. Nói không chừng là do con bé ham chơi nên mới lạc đường thôi."

Lăng Vạn Hình lập tức cau mày, còn chưa kịp phản bác lại thì Tô Uyển Đông đã lạnh lùng nói: "Cô Hoắc không hiểu rõ Hoan Hoan rồi. Tuy con bé ham chơi, nhưng không phải không biết chừng mực. Huống chi con bé ở đây lạ nước lạ cái, không thể nào chạy lung tung được!"

Là một người mẹ, tất cả sự dịu dàng của Tô Uyển Đông chỉ dành cho người mà chị quan tâm.

Mà những lời chỉ trích Hoan Hoan của Hoắc Trúc Nhạn đã khiến chị không vui.

Có lẽ là do tính cách Tô Uyển Đông xưa nay mềm mỏng, ngay cả Lăng Vạn Hình cũng hiếm khi thấy chị tức giận.

Hoắc Trúc Nhạn cúi đầu xuống một cách ngượng ngùng rồi bưng chén trà nhấp một ngụm: "Cô Tô nói đúng, đúng là tôi không hiểu con bé. Nhưng vì sao con bé lại không ngại đường xa chạy tới Lũng Hoài, chắc cô Tô vẫn chưa quên đâu nhỉ?"

Đây là chị ta đang ám chỉ việc Hoan Hoan biến mất hoàn toàn là do Tô Uyển Đông gây ra.

Kỷ Bắc Thành không biết giữa hai người có hiềm khích gì, nhưng giọng điệu không mấy khách khí của Hoắc Trúc Nhạn khiến sắc mặt anh ta hơi khó chịu: "Thay vì lên tiếng phê phán Đông Đông thì quý cô đây nên nghĩ cách giúp đứa trẻ kia thì hơn. Không ai trong chúng tôi muốn chuyện ngoài ý muốn này xảy ra. Mặc dù Lũng Hoài hơi nhỏ nhưng an ninh trật tự rất tốt, tin tức về phần tử phạm pháp bắt cóc người trên đường đã không xảy ra rất nhiều năm rồi!"

Hoắc Trúc Nhạn liếc nhìn Kỷ Bắc Thành giải vây cho Tô Uyển Đông mà mỉa mai: "Nói thì hay, nhưng con bé giờ đã biến mất. Ai biết nơi này là an toàn thật hay an toàn giả cơ chứ."

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!"

Lăng Vạn Hình bực bội nhìn Hoắc Trúc Nhạn, lạnh lùng quát lớn.

Nếu không phải Hoắc Trúc Nhạn chạy đến phố cổ thành Bắc làm gián đoạn sắp xếp của anh thì con gái của anh đã không đột nhiên biến mất.

Lúc này, Lăng Vạn Hình đã tràn đầy bất mãn đối với Hoắc Trúc Nhạn.

Ngoài cửa tiệm may, Kiều Mục còn chưa trả lời điện thoại thì đã thấy Mục Nghi quay lại.

Hai người tìm một góc yên tĩnh, ánh mắt của Mục Nghi buồn bã: "Tôi đã kiểm tra xung quanh tiệm nước giải khát, không có cửa sau. Bên ngoài cửa hàng thì chỉ có camera giám sát ở đầu ngõ. Tôi đã xem qua camera giám sát trong cửa tiệm, có lẽ vấn đề nằm ở đoàn khách du lịch."

Vừa rồi anh ta đã vào cửa tiệm và kiểm tra camera giám sát, Lăng Tử Hoan vốn đang khom lưng chọn kem ở trước quầy.

Nhưng có một đoàn khách du lịch hơn hai chục người nối đuôi nhau bước vào từ phía ngoài, trong nháy mắt đã che khuất bóng dáng của cô.

Đoàn người không ở lâu, sau khi rời đi, Lăng Tử Hoan cũng đã biến mất khỏi màn hình.

Kiều Mục li3m răng, mắt nhìn về phía trước như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Mục Nghi ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói thẳng: "Cậu Hai nghĩ xem, chuyện này có khả năng là do Hoắc Trúc Nhạn làm không?"

Kiều Mục lạnh lùng nhếch môi: "Chị ta là người đáng nghi nhất, nhưng hôm nay... chị ta có bằng chứng vắng mặt tuyệt đối!"

Hoan Hoan không có kẻ thù, mà người duy nhất gần đây có hiềm khích là Hoắc Trúc Nhạn.

Nhưng dù sao người phụ nữ này vẫn là mẹ ruột của cô!

Nếu như thật sự những chuyện xảy ra hôm nay là do chị ta làm, thì chỉ có thể nói người phụ nữ này quả thật quá nham hiểm, quá mưu mô.

Chị ta vẫn luôn ở trong tầm mắt của mọi người, cho dù có điều tra thì cũng không có cớ để điều tra chị ta.

Chương (1-1890 )