← Ch.1797 | Ch.1799 → |
CHƯƠNG 1798: SAO CÓ THỂ TRÙNG HỢP NHƯ VẬY!
Lúc này, ở gần cái ngõ chật hẹp, Hoắc Vân hoảng hốt lo sợ kéo Mục Nghi đi, đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Cô và Hoan Hoan vốn đến một tiệm nước giải khát để mua kem.
Trong cửa tiệm có rất nhiều người, khi các cô đang chọn đồ ở quầy thì có một nhóm du khách tới.
Tiệm vốn không lớn, nên các cô đã bị chen lấn xô đẩy.
Khi chọn xong kem và thanh toán, Hoắc Vân mới phát hiện ra Lăng Tử Hoan đã biến mất khỏi tiệm nước giải khát đầy ắp người này.
Cô đã tìm nhiều lần và hỏi nhiều người, nhưng mọi người đều không để ý đến Lăng Tử Hoan đã biến mất khỏi tiệm nước giải khát.
Mục Nghi nghe Hoắc Vân giải thích xong thì thầm nghĩ không ổn. Anh ta lạnh lùng nhìn tiệm nước giải khát có bảng hiệu đèn LED nhấp nháy ở trước mặt, đang định bước tới.
Nhưng bả của anh ta lại bị ai đó giữ lại, Mục Nghi quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng Kiều Mục: "Cậu Hai, cô Lăng..."
"Anh ra phía sau tiệm nước giải khát kiểm tra xem có cửa sau hay không và tình hình camera giám sát xung quanh. Hoắc Vân, cùng tôi đến quán nước giải khát một chuyến."
Mục Nghi đáp lại rồi rời đi, còn Hoắc Vân thì nhìn Kiều Mục với khuôn mặt trắng bệch. Cô nàng r𝐮●ռ 𝓇●ẩ●𝐲 nói: "Cháu đã tìm kiếm xung quanh rồi, nhưng... không thấy bóng dáng Hoan Hoan đâu cả."
"Điện thoại của cô ấy đã tắt máy rồi sao?" Kiều Mục gặp nguy không loạn, nheo mắt nhìn tiệm nước giải khát ở trước mặt, trong mắt tràn đầy sát khí.
Hoắc Vân hoảng loạn gật đầu: "Đúng vậy, điện thoại di động của cậu ấy nằm ngoài vùng phủ sóng..."
Đây mới là điều khiến Hoắc Vân sợ hãi nhất.
Khi đó cô đã lập tức gọi điện cho Hoan Hoan, chính vì vậy cô mới cảm thấy chuyện này bất thường!
Nếu chỉ là đi đâu đó, không thể nào có chuyện điện thoại mất kết nối được.
Khả năng duy nhất là bị người ta cưỡng ép đưa đi!
Nhưng ai lại dám bắt Hoan Hoan giữa phố và giữa ban ngày ban mặt thế này?
Kiều Mục cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại gọi cho Lăng Vạn Hình.
Cô nhóc bị đưa đi trước mắt bọn họ, không thể là động cơ nhất thời, rõ ràng là đã có mưu tính từ trước!
Không đến năm phút, Kiều Mục và Hoắc Vân đã dạo một vòng trong tiệm nước giải khát.
Khi họ quay lại con hẻm để tập hợp, Lăng Vạn Hình và Hoắc Trúc Nhạn cũng lo lắng chạy tới.
Lúc này, sâu trong ngõ hẻm vắng vẻ, Lăng Vạn Hình nghiêm túc chất vấn: "Tại sao con bé lại mất tích? Nhiều người như vậy chẳng lẽ không bảo vệ nổi cho một cô nhóc hay sao?"
Nghe vậy, Hoắc Vân áy náy cúi đầu: "Chú Lăng, cháu xin lỗi..."
Kiều Mục ở bên cạnh liếc nhìn Hoắc Trúc Nhạn bằng ánh mắt lạnh lùng và u ám: "Bây giờ nói mấy điều này thì có tác dụng gì? Người làm cha như anh không phải cũng không chăm sóc được đấy ư?"
Lăng Vạn Hình bị chẹn họng, lo lắng móc hộp thuốc lá ra, tay cầm bật lửa hơi run lên.
Suốt bao nhiêu năm qua cô nhóc được gia đình bảo vệ chặt chẽ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ.
Hôm nay đến phố cổ thành Bắc để gặp Uyển Đông nên mới không mang theo vệ sĩ!
Sao có thể trùng hợp như vậy!
Khi tất cả mọi người đều lơ là cảnh giác thì cô biến mất!
***
Mười phút sau, cả nhóm quay trở lại tiệm may của Kỷ Bắc Thành.
Chuyện Lăng Tử Hoan mất tích không giấu được, họ đã hỏi Tô Uyển Đông và được biết cô không hề quay lại. Đến lúc này họ càng tin rằng Lăng Tử Hoan đã bị bắt đi.
Trong tiệm may, Tô Uyển Đông kéo Hoắc Vân lại, lo lắng hỏi: "Vân Vân, đã tìm hết mọi chỗ chưa? Đều không thấy sao?"
Hoắc Vân gật đầu, cố kìm không khóc: "Cháu đã tìm hết rồi, cũng đã hỏi hết, nhưng không có ai nhìn thấy cậu ấy hết."
Lúc này, Kỷ Bắc Thành dịu dàng vỗ về: "Đừng lo lắng, ở thành Bắc có rất nhiều ngõ cũ, tín hiệu điện thoại ở một số nơi sẽ rất kém. Người làm thuê trong nhà hiểu rõ xung quanh, chú đã cử người ra ngoài tìm rồi."
← Ch. 1797 | Ch. 1799 → |