Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1797

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1797
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1797: ANH MAU TỚI ĐÂY, HOAN HOAN BIẾN MẤT RỒI!

Bên ngoài tiệm may, Lăng Tử Hoan, Kiều Mục và những người khác vừa mới bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, ngước mắt lên thì đã bắt gặp Lăng Vạn Hình và Hoắc Trúc Nhạn đang đi tới.

Cô nhóc ngoảnh mặt sang bên, hừ một tiếng, nhân tiện kéo Hoắc Vân định đi theo hướng ngược lại.

Hoắc Trúc Nhạn vội vàng gọi cô xuyên qua đám đông: "Tử Hoan, chờ chút!"

Lăng Vạn Hình thì đi về phía trước mà không hề biến sắc. Anh ta nháy mắt ra hiệu với Kiều Mục, hai người đi đến khu vực hút thuốc ở góc cửa hàng tạp hóa để hút thuốc giải phiền.

Lúc này, Lăng Tử Hoan đứng bên cạnh Hoắc Vân, liếc xéo bóng người đang đi tới: "Có chuyện gì?"

Cô thật sự không thích Hoắc Trúc Nhạn một chút nào!

Hoắc Trúc Nhạn thở dài bước tới, cố tình bày ra vẻ yêu thương: "Tử Hoan, lần này mẹ về Parma có mang cho con một món quà. Chốc nữa nếu tiện thì con cùng mẹ quay về lấy nhé?"

Lăng Tử Hoan nhìn bà ta với vẻ mặt không cảm xúc, vội vàng lắc đầu: "Tôi không thiếu gì cả, không cần bà tặng quà cho tôi đâu, bà cứ giữ lấy đi."

"Con bé này, con đừng nóng giận. Lúc trước là mẹ không tốt, mẹ đã không nghĩ đến cảm xúc của con. Con yên tâm, mẹ sẽ không ép con trở về Parma với mẹ nữa. Ba con nói đúng, nếu như mẹ là mẹ của con, vậy thì đương nhiên không thể ép con làm những điều con không thích được. Là do mẹ suy nghĩ không chu đáo, con đừng giận. Sau này, con muốn làm gì, mẹ cũng sẽ không can thiệp vào."

Những lời này thật sự kì lạ!

Lăng Tử Hoan hơi cúi đầu, không để ý lắm đến thái độ chân thành của Hoắc Trúc Nhạn, cười gượng nói: "Tốt nhất là như vậy. Giờ tôi phải đi ăn kem, bà đừng cản tôi!"

Dứt lời, Lăng Tử Hoan kéo Hoắc Vân đi về phía trước.

Còn Hoắc Trúc Nhạn thì nhìn theo bóng lưng cô với vẻ mặt bất ngờ, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Mình hạ mình nói chuyện tử tế với nó, nhưng không ngờ rằng đứa trẻ này vẫn không biết tốt xấu như vậy!

Đúng là một đứa trẻ được chiều hư, không dễ thương chút nào!

Nếu đã như vậy, thì đừng trách bà ta vô tình!

Ánh mắt của Hoắc Trúc Nhạn u ám, nhưng trong chốc lát đã trở lại bình thường.

Nào ngờ, Hoắc Trúc Nhạn vừa mới quay người lại tìm kiếm bóng dáng của Lăng Vạn Hình thì chợt bắt gặp ánh mắt của Mục Nghi.

Lúc này, Mục Nghi đang đứng bên trái Hoắc Trúc Nhạn, tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt của bà ta.

Rõ ràng là tất cả những thay đổi vừa rồi của Hoắc Trúc Nhạn đều đã lọt vào mắt Mục Nghi.

Đối mặt với cái nhìn lạnh lùng của Mục Nghi, Hoắc Trúc Nhạn vuốt tóc mình một cách bình tĩnh, trong mắt ánh lên vẻ khinh thường, cất bước đi về phía khu vực hút thuốc nơi Lăng Vạn Hình đang đứng.

Lúc này, xì gà trong tay Kiều Mục và Lăng Vạn Hình đã cháy được một nửa, anh hơi xê người ra thì nhìn thấy Hoắc Trúc Nhạn quay trở lại.

Anh kéo khóe môi dưới, dập tàn thuốc lá trên thùng rác, cụp mắt cảnh cáo Lăng Vạn Hình: "Chị ta tới rồi, em sẽ không nói thêm lời thừa thãi gì nữa. Nhưng để tránh hiểu lầm chồng chất, hai người vẫn nên cố gắng ít xuất hiện trước mặt chị dâu đi."

Lăng Vạn Hình thở dài nặng nề: "Anh biết, hôm nay vốn là chuyện ngoài ý muốn!"

Kiều Mục thấy Hoắc Trúc Nhạn đến gần thì gật đầu với chị ta rồi đi lướt qua.

Lúc này, cả nhóm đã phân tán, Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân chạy đến con hẻm ở phía trước để mua kem, Mục Nghi cũng đang định đi theo.

Vệ sĩ của nhà họ Tô vẫn đang cố thủ ngoài cửa hàng thêu Tô Châu, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ an toàn cho cô chủ.

Sau khi tách ra với Lăng Vạn Hình, Kiều Mục ngước mắt nhìn con phố sầm uất ở trước mặt, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mục Nghi.

Anh ta nhíu mày bước nhanh về phía trước. Khi Mục Nghi đi vào góc hẻm, Kiều Mục đột nhiên nghe thấy một tiếng hét sợ hãi.

"Mục Nghi Mục Nghi, anh mau tới đây, Hoan Hoan biến mất rồi!"

Giọng nói hoảng sợ này đến từ Hoắc Vân.

Chương (1-1890 )