Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1796

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1796
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1796: LẦN NÀY QUAY VỀ, EM CÓ CÒN ĐI KHÔNG?

Kiều Mục dẫn mấy người kia rời khỏi sảnh sau của tiệm may mà không nói thêm gì.

Kỷ Bắc Thành lịch sự đứng dậy tiễn, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa qua bức bình phong chạm trổ rồi mới lại ngồi xuống nhìn về phía Tô Uyển Đông.

Hai người bạn thân thời trẻ không có gì giấu nhau gặp lại sau nhiều năm, thế nhưng lại không biết nên bắt đầu mở lời từ đâu.

Kỷ Bắc Thành xắn ống tay áo lên rồi đẩy đĩa bánh pastry trên bàn đến trước mặt Tô Uyển Đông: "Bánh phù dung mà em thích ăn đó, vẫn là tiệm bánh số ba phố cổ."

Tô Uyển Đông mỉm cười gật đầu, bẻ một miếng bánh rồi nếm thử: "Đúng là hương vị này rồi, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy mà tiệm bánh ở số ba ở phố cổ vẫn còn đó."

Kỷ Bắc Thành vuốt nhẹ chén trà, ánh mắt khóa chặt vào Tô Uyển Đông: "Đúng vậy, không chỉ tiệm bánh số ba vẫn còn mà giờ em cũng đã quay về rồi. Những năm qua em sống có tốt không?"

Nghe câu hỏi này, Tô Uyển Đông lại đặt miếng bánh lên mép đĩa, cười nói: "Cũng bình thường, còn anh thì sao?"

Bạn cũ gặp lại, kiểu gì cũng phải hỏi han một lúc.

Kỷ Bắc Thành liếc nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tô Uyển Đông, hình ảnh trong kí ức từ từ chồng chéo.

Đã hai mươi năm trôi qua, nhưng cô ấy vẫn hầu như không hề thay đổi. Chỉ là trong đôi mắt trong veo đã nhuốm thêm màu phiền muộn và từng trải.

Kỷ Bắc Thành hơi cong môi, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Anh cũng vậy, bình thường."

Nói đến đây, phòng trà chìm vào một khoảng lặng ngắn.

Bởi vì đã xa cách hai mươi năm, cả hai đều không biết tình hình gần đây của nhau, nên có rất nhiều chủ đề không thể tùy tiện hỏi, huống chi là hai người đã từng có hôn ước.

Trong không gian nhỏ này, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.

Vài giây sau, cả hai vô tình ngước mắt lên.

Khi bốn mắt chạm nhau, hai người cùng bật cười.

Kỷ Bắc Thành nói: "Anh biết em đã về từ cách đây mấy ngày rồi. Vốn dĩ anh định đến nhà họ Tô thăm em, nhưng sau đó..."

Anh ta do dự vài giây, rồi chọn không nói thật: "Nhưng sau đó có chút việc bận nên anh mới phải trì hoãn."

Tô Uyển Đông rất tinh tế, mặc dù nhìn ra Kỷ Bắc Thành không nói thật, nhưng chị vẫn thuận theo lời anh ta: "Công việc của nhà họ Kỷ hiện tại đều do anh lo liệu. Sản nghiệp nhiều như vậy, kinh doanh chắc hẳn rất vất vả."

Nghe vậy, Kỷ Bắc Thành cảm thấy nghẹt thở, nhìn Tô Uyển Đông bằng ánh mắt mạnh mẽ: "Lần này quay về, em có còn đi không?"

Cuối cùng, vẫn là không kìm nén được hi vọng ở trong lòng nên mới cố chấp hỏi.

Thật ra ngay khi dứt lời, Kỷ Bắc Thành đã hối hận.

Anh ta lo lắng sẽ làm cho Tô Uyển Đông khó chịu. Dù sao bề ngoài chị có vẻ là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng thật ra tính cách lại rất cứng rắn.

Ý muốn hỏi thăm việc riêng tư của đối phương như vậy đúng là không chừng mực.

Lúc này, so với sự lo lắng của Kỷ Bắc Thành thì Tô Uyển Đông vẫn rất nhã nhặn và dịu dàng, chị khoanh hai tay đặt ở mép bàn, cụp mắt cong môi nói: "Có lẽ là không đi nữa."

Trong đôi mắt phẳng lặng của Kỷ Bắc Thành lấp lánh ánh sao.

Anh ta nhìn Tô Uyển Đông ở khoảng cách rất gần, nở nụ cười như trút được gánh nặng: "Không đi thì tốt."

Kỷ Bắc Thành chưa bao giờ hỏi chị về chuyện hôn nhân hay là những người đàn ông khác.

Quân tử đoan chính, cử chỉ độ lượng, anh ta xưa nay không thích ép buộc.

Nhưng việc Đông Đông lại xuất hiện ở Lũng Hoài đã khiến cho con tim đã nguội lạnh bấy lâu nay của anh ta như hồi sinh.

Trong những năm qua, anh ta chưa từng gặp được một người phụ nữ nào khác dịu dàng giống như chị, cho nên mặc dù đến nay đã ba mươi tám tuổi, nhưng anh ta vẫn độc thân và chưa lập gia đình.

Thông thường, bận rộn với sự nghiệp đã trở thành một cái cớ trốn tránh tuyệt vời của anh ta.

Cũng có thể là do khoảng thời gian khó khăn sau khi Tô Uyển Đông bỏ nhà đi đã khiến anh ta không còn dám đón nhận những tình cảm khác một cách dễ dàng nữa.

Chưa đến mức yêu sâu đậm, chỉ là từ khi còn nhỏ, anh ta vẫn luôn ghi nhớ một điều, vợ tương lai của mình tên là Tô Uyển Đông.

Giờ đây, người phụ nữ đã trải qua biết bao sóng gió đã trở lại, phải chăng anh ta đã có thể trút bỏ được khúc mắc của mình và tiếp tục tiền duyên này?

Chương (1-1890 )