← Ch.1794 | Ch.1796 → |
CHƯƠNG 1795: CHÚ ƠI, CHÁU ĐƯỢC NHẶT VỀ
Lăng Vạn Hình liếc nhìn Hoắc Trúc Nhạn, cảm giác khó chịu bất an lại một lần nữa ập đến.
Hôm nay anh cố tình đến khu phố cổ thành Bắc chỉ vì muốn tình cờ gặp được Uyển Đông.
Nhưng không ngờ trước khi gặp Uyển Đông, anh lại gặp phải Hoắc Trúc Nhạn ở hàng thêu Tô Châu trước.
Rõ ràng trước đó không lâu, sau khi dùng bữa ở khách sạn, hai người bọn họ đã mỗi người một ngả.
Mà việc Hoắc Trúc Nhạn xuất hiện ở hàng thêu Tô Châu không khỏi khiến Lăng Vạn Hình cực kì nghi ngờ.
Anh điều tra được hàng thêu Tô Châu là sản nghiệp của nhà họ Tô, hơn nữa vị trí của cửa hàng này là lối duy nhất để vào sâu trong phố cổ, thế nên anh mới đến đây chờ Uyển Đông.
Nhưng Hoắc Trúc Nhạn lại xuất hiện ở đây từ sớm và nói muốn mua đồ thêu. Sau khi hai người bọn họ gặp nhau, Lăng Vạn Hình muốn nhanh chóng rời đi theo bản năng, sợ bị Uyển Đông nhìn thấy sẽ lại phát sinh ra phiền phức không cần thiết.
Nhưng kết quả luôn không được như mong muốn, bọn họ lại vô tình gặp ở ngoài cửa như vậy.
Lúc này, Hoắc Trúc Nhạn làm bộ đi về phía trước, nhưng lập tức phát hiện Lăng Vạn Hình vẫn đứng yên tại chỗ.
Hoắc Trúc Nhạn cười nhạt, "Sao lại không đi? Chẳng lẽ anh không muốn đi xem xem rốt cuộc quý ngài kia và cô Tô có mối 𝐪·ⓤ𝐚·n ♓·ệ gì sao?"
Lời nhắc nhở ác ý này khiến gương mặt anh tuấn của Lăng Vạn Hình hơi tối lại.
Anh sâu xa liếc nhìn Hoắc Trúc Nhạn, không nói gì mà tự mình đi về phía cửa hàng may ở đối diện.
Cửa hàng may cũng không có nhiều khách, nhân viên trước quầy đang thảo luận phương án sửa vải vóc với khách.
Kỷ Bắc Thành dẫn mọi người đi thẳng vào phòng trà phía sau, xuyên qua chiếc bình phong chạm trổ có thể mơ hồ nhìn thấy nhân viên qua lại ở gian trước.
Không lâu sau, mọi người ngồi xuống bàn trà kiểu cổ, Kỷ Bắc Thành bảo nhân viên chuẩn bị bánh ngọt, còn mình thì tươm tất ngồi đối diện với Tô Uyển Đông.
Anh ta cũng không chủ động tiếp cận mà luôn giữ khoảng cách vừa phải.
Lăng Tử Hoan và mấy người Kiều Mục ngồi hai người một bên tại chiếc bàn vuông. Đôi mắt to của cô nhóc không ngừng đánh giá Kỷ Bắc Thành, chú này... nhìn thật dịu dàng.
Không biết có phải phong thổ của Lũng Hoài đã tạo nên tính cách bọn họ như vậy không.
Rõ ràng trông người đàn ông này dáng người trung bình, nhưng lại ấm áp như gió xuân, khiến người ta vừa nhìn liền rất thoải mái.
"Đông Đông, không biết mấy vị này là..."
Đợi nhân viên bưng trà cùng bánh ngọt tới, Kỷ Bắc Thành mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Tô Uyển Đông nhìn Kỷ Bắc Thành, mỉm cười rồi bắt đầu giới thiệu, "Đây là Hoan Hoan, con gái em. Vị này là cậu hai Kiều ở Lệ Thành, còn hai vị này là bạn của Hoan Hoan, Hoắc Vân và Mục Nghi."
Kỷ Bắc Thành nghe xong liền cười chào hỏi từng người một. Tầm mắt rơi vào Lăng Tử Hoan thì không khỏi thầm kinh ngạc về tuổi tác của cô.
Nhìn qua cô bé đã khoảng hơn hai mươi tuổi, Đông Đông sinh con thật sớm.
Có lẽ thấy vẻ kinh ngạc của Kỷ Bắc Thành, Lăng Tử Hoan không tim không phổi giải thích, "Chú ơi, cháu được nhặt về"
Mọi người: "..."
Nghe được câu này, Kỷ Bắc Thành đột nhiên bật cười thành tiếng.
Có Lăng Tử Hoan tự dìm thân phận, bầu không khí trong phòng trà trở nên sống động hơn hẳn.
Chỉ chốc lát sau, cô nhóc liền kéo khuỷu tay Kiều Mục, giọng nói vừa đủ, "Chú Hai, em muốn ăn kem!"
Kiều Mục nhìn cô, trong lòng thầm buồn cười. Cô nàng này đang muốn tạo cơ hội cho chị dâu và Kỷ Bắc Thành ở một mình đây mà!
Hoắc Vân ở bên cạnh cũng lập tức giơ tay lên, "Cháu với Mục Nghi cũng muốn ăn!"
Thấy vậy, Kỷ Bắc Thành làm bộ gọi nhân viên của mình, "Để chú cho người đi mua, hai đứa muốn ăn vị gì?"
"Không cần phiền phức như thế!"
Kiều Mục vừa nói vừa đứng dậy, "Tôi dẫn bọn họ ra ngoài ăn, hai người cứ trò chuyện trước đi."
← Ch. 1794 | Ch. 1796 → |