← Ch.1800 | Ch.1802 → |
CHƯƠNG 1801: CHIẾC VA LI DA SIÊU TO, ĐỦ ĐỂ NHÉT VỪA LĂNG TỬ HOAN!
Hoắc Trúc Nhạn im bặt ngay lập tức trước hai giọng chất vấn lạnh lùng.
Nhưng chị ta vẫn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Uyển Đông bằng cặp mắt âm u.
Tô Uyển Đông phớt lờ ánh mắt của chị ta, đi thẳng đến chỗ quầy bar ngồi xuống.
Thành phố Lũng Hoài này không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ bé gì, Hoan Hoan bỗng nhiên biến mất không hề để lại manh mối nào như vậy, giờ muốn tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Từng phút từng giây trôi qua, đã hơn bốn tiếng kể từ khi Hoan Hoan mất tích.
Sắc mặt Kiều Mục ngày càng khó coi, đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Quầy bar ở ngay cạnh cửa, Kỷ Bắc Thành khẽ vỗ vai Tô Uyển Đông an ủi rồi tiện thể đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là vệ sĩ của Kiều Viễn Hiền.
Anh ta gật đầu chào Kỷ Bắc Thành rồi hạ thấp giọng nói với Kiều Mục: "Cậu Hai, tôi có chuyện muốn báo cáo."
Kiều Mục cầm điện thoại, híp mắt đi qua phòng khách, ra ngoài dưới ánh nhìn của mọi người.
Vệ sĩ cảnh giác quan sát xung quanh hành lang, sau đó dẫn Kiều Mục đến một góc khuất không người rồi mới cúi đầu báo cáo: "Thưa cậu Hai, quả nhiên đoàn khách du lịch đó có vấn đề. Tôi vừa xem lại tất cả các camera giám sát hai bên đường, sau khi nghiên cứu kĩ thì phát hiện ra một điều. Sau khi ra khỏi cửa hàng, những người đó tản ra những con ngõ sâu nơi mà camera không quan sát được."
Kiều Mục lạnh mặt hỏi khẽ: "Sau đó thì sao?"
Vệ sĩ nín thở vì sợ hãi, lấy điện thoại trong túi ra, mở ảnh rồi đưa cho Kiều Mục xem: "Sau đó chúng tôi xem lại mười hai camera giám sát ở phố cổ thành Bắc thì phát hiện có rất nhiều công nhân mặc đồ sửa chữa đẩy va li da rất to rời khỏi phố cổ theo khắp các hướng."
Kiều Mục cúi nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại. Khi anh trông thấy chiếc va li da cỡ lớn, bờ môi mỏng lập tức mím chặt.
Loại va li da này cao gần nửa người, rất có khả năng đối phương đã giấu cô nhóc vào va li rồi mang đi.
Vệ sĩ liếc trộm Kiều Mục rồi nói tiếp: "Cách ăn mặc của những người này giống hệt nhau, hơn nữa trong tay ai cũng có một chiếc va li, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước. Bọn họ tản ra khắp các con phố cổ, sau đó lên xe đi về những hướng khác nhau. Chúng tôi đã cử người lần theo dấu vết ở khắp nơi nhưng... cần có thời gian. Bởi vì mỗi người đi một hướng, lại có quá nhiều tuyến đường, muốn lần ra dấu vết cũng gặp rất nhiều khó khăn."
Kiều Mục ⓢ1ế*𝖙 c*♓ặ*🌴 chiếc điện thoại trong tay, từ từ ngước khuôn mặt lạnh lùng lên, nói: "Điều tra đi, tôi muốn nắm được tin tức của cô ấy một cách nhanh nhất."
"Cậu Hai yên tâm, ông chủ đã liên lạc với những người quen biết ở Lũng Hoài, nhất định sẽ tìm được cô Lăng sớm thôi."
Lúc này, vệ sĩ đã không còn dáng vẻ phớt đời nữa.
Chuyện cô Lăng bị mất tích ở Lũng Hoài đã làm cho ông chủ đang ở Lệ Thành rất tức giận.
Bất kể kẻ nào dám ra tay trước mặt họ trên mảnh đất này đều phải chuẩn bị tâm lý hứng chịu cơn giận của ông chủ.
Kiều Mục trả lại điện thoại cho đối phương rồi xoay người rời đi, nhưng bỗng nhiên lại quay đầu nói: "Trước đây khi còn ở Lệ Thành, ba tôi có cử người theo dõi Hoắc Trúc Nhạn. Sau khi chị ta đến Lũng Hoài thì có còn tiếp tục theo dõi không?"
Vệ sĩ nhíu mày lắc đầu: "Sau khi chị ta rời khỏi Lệ Thành, các anh em rút về luôn. Nếu cậu vẫn cần theo dõi chị ta thì tôi sẽ sắp xếp."
"Cử người theo dõi chặt chẽ chị ta, đồng thời điều tra xem chị ta dẫn theo những ai tới Lũng Hoài!"
"Vâng, thưa cậu Hai!"
***
Mấy phút sau, Kiều Mục trở lại gian phòng, Lăng Vạn Hình thuận miệng hỏi: "Chú Hai, đã có tin tức gì chưa?"
Kiều Mục khép cửa lại, liếc nhìn từng người trong phòng thì thấy Hoắc Trúc Nhạn cũng đang nhìn mình chằm chăm.
Anh lạnh nhạt lắc đầu: "Vẫn chưa!"
← Ch. 1800 | Ch. 1802 → |