Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1794

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1794
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1794: VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẠN CŨ

Tô Uyển Đông không có nhiều bạn. Sau khi bỏ nhà đi, chị cũng cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Lũng Hoài.

Hôm nay trở lại chốn cũ, vô tình gặp được Kỷ Bắc Thành khiến đáy lòng chị nảy sinh chút tự giễu.

Nếu năm đó không đi, chồng của chị... chắc đã là Kỷ Bắc Thành.

Là chị đã tự tay hủy bỏ đính ước từ nhỏ giữa bọn họ.

Có lẽ do khi còn trẻ ngốc nghếch thiếu hiểu biết, cho nên chị mới có thể thoát được gông cùm của số phận.

Tô Uyển Đông thất thần nhìn Kỷ Bắc Thành. Chàng trai ngây ngô hiền hậu trong ký ức dường như đã trở nên chững chạc, trưởng thành hơn rất nhiều.

Kỷ Bắc Thành đi tới, mặc chiếc áo vest màu xám tro phối với áo sơ mi đen và quần tây, trên tay là một chiếc thước đo màu trắng.

"Đông Đông, còn nhớ anh không?"

Kỷ Bắc Thành đứng trước mặt Tô Uyển Đông, đường hoàng ấm áp, giọng nói ôn hòa.

"Đương nhiên là nhớ rồi. Bắc Thành, lâu rồi không gặp." Tô Uyển Đông nhíu mày cười nhẹ. Đáy mắt chứa đựng một tia áy náy.

Kỷ Bắc Thành nhìn quanh bốn phía, gật đầu với mấy người Kiều Mục sau đó nhìn Tô Uyển Đông chăm chú, nói đùa: "Anh Dụ Cảnh nói với anh hôm nay em sẽ đến phố cổ, đúng dịp hôm nay anh đến cửa hàng có việc, không ngờ lại gặp thật!"

Thật ra thì sau khi Tô Uyển Đông trở về Lũng Hoài, Kỷ Bắc Thành đã muốn đến nhà họ Tô gặp chị, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà anh vẫn luôn chần chừ do dự.

Hôm nay không ngờ anh ta lại nhận được lời nhắc của Tô Dụ Cảnh, cho nên mới thu hết can đảm đi thử vận may.

Cuối cùng vẫn gặp được!

Lăng Tử Hoan nhẹ nhàng buông cánh tay Tô Uyển Đông ra, lẳng lặng dời đến gần Kiều Mục, kiễng chân nói thầm gì đó bên tai anh.

Nghe xong, Kiều Mục cưng chiều xoa đầu cô, sau đó bước tới khuyên nhủ: "Ở đây đông người quá, hay là sang quán trà bên cạnh ngồi một lát nhé?"

Anh rất khéo léo lược bớt cách xưng hô với Tô Uyển Đông.

Kỷ Bắc Thành này, bất kể là bạn cũ hay là người có thân phận đặc biệt nào đó, đã vô tình gặp được trong hoàn cảnh này thì sẽ không thể dễ dàng bỏ qua được.

Bởi vì mọi người đều nhìn thấy Lăng Vạn Hình ở đằng trước vì nghe thấy tiếng 'Đông Đông' kia mà dừng lại, cau mày quan sát hồi lâu.

Tô Uyển Đông cảm kích nhìn Kiều Mục, mà Kỷ Bắc Thành cũng kịp thời phụ họa: "Quán trà đông người ồn ào, chi bằng đến cửa hàng của anh đi, phía sau có phòng trà, cũng tương đối là yên tĩnh."

"Cũng được, vậy thì xin mời anh Bắc Thành dẫn đường." Kiều Mục gật đầu đồng ý.

Kỷ Bắc Thành cười nhạt, xoay người dẫn bọn họ đến một cửa hàng may mặc ở ngõ đối diện.

Mà lúc đi bộ ngang qua đường, mấy người Lăng Tử Hoan đều thấy Kỷ Bắc Thành tỉ mỉ dùng cơ thể ngăn lại sự va chạm của người khác, rõ ràng đang sợ bọn họ va phải Tô Uyển Đông.

Xem ra đây cũng là một người đàn ông tỉ mỉ chu đáo!

Nhóm người nhanh chóng biến mất ở đầu ngõ bên cạnh, mà từ đầu đến cuối, Lăng Vạn Hình vẫn không hề thu hồi tầm mắt.

Anh vô thức đi về phía trước, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn đi theo nhìn thử một chút.

Đông Đông?

Gọi thân mật đến như vậy?!

Không những thế, vừa rồi anh còn phát hiện Uyển Đông thất thần nhìn Kỷ Bắc Thành rất lâu.

Tại sao anh chưa bao giờ biết, ở cố hương của Uyển Đông còn có sự tồn tại của người đàn ông này?!

"A Hình, anh đang làm gì vậy?"

Thấy Lăng Vạn Hình đi càng lúc càng nhanh về phía trước, Hoắc Trúc Nhạn hơi bất mãn kéo khuỷu tay anh.

Lăng Vạn Hình bị buộc phải đứng yên tại chỗ, lấy lại bình tĩnh rồi nhìn vào mắt Hoắc Trúc Nhạn, hỏi ngược lại: "Không phải em muốn xoa dịu mối 🍳υ·ⓐ·ռ ♓·ệ với con gái sao? Vừa nhìn thấy con bé mà sao em không đi đến?"

Hoắc Trúc Nhạn nhất thời yên lặng, ánh mắt lóe lên, sau đó điềm tĩnh nói, "Em thấy cô Tô cũng ở đây, sợ sẽ khiến cô ấy mất hứng. Nếu anh đã nói vậy thì chúng ta cũng qua xem nhé."

Chương (1-2252)