← Ch.1792 | Ch.1794 → |
CHƯƠNG 1793: OAN GIA NGÕ HẸP TẠI PHÍA THÀNH BẮC
Nghe được câu hỏi của Hoắc Vân, ánh mắt Mục Nghi tối hẳn lại, "Chúng tôi đều là trẻ mồ côi, không có nhà để về."
Trái tim Hoắc Vân đột ngột run lên, nói lời xin lỗi xong thì hơi ảo não quay mặt đi.
Hóa ra anh ấy là trẻ mồ côi.
Thảo nào cả người toát ra khí lạnh người sống chớ lại gần, chắc là từ bé đã không được cảm nhận tình cảm ấm áp của gia đình nên mới có tính cách như vậy.
Hoắc Vân xoay người dựa lưng vào ghế ngồi, bồn chồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không hiểu sao cô nàng lại cảm thấy hơi đau lòng vì khúc gỗ này!
Thật là kì quái!
Chưa đầy nửa tiếng sau, đoàn người của Lăng Tử Hoan đã tới khu phố cổ ở thành Bắc.
Cô nhóc vừa xuống xe liền bắt đầu đánh giá xung quanh. Những con phố chằng chịt đan xen trước mắt chứa đầy những thăng trầm của lịch sử.
Cô rất thích phong cách cổ xưa mang theo hơi thở của thời gian này. Năm tháng thoi đưa như thể vượt qua ranh giới của thời gian và không gian.
"Hoan Hoan, ở đây đông người, đừng chạy lung tung nhé!"
Tô Uyển Đông đi đến bên cạnh Lăng Tử Hoan, nhỏ nhẹ dặn đi dặn lại.
Tuy có vệ sĩ theo cùng nhưng với tính cách bay nhảy của cô nhóc, đôi khi cũng khó tránh khỏi việc không chú ý kịp.
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan ngoan ngoãn kéo tay chị, giơ tay chỉ về phía trước, "Mẹ, chúng ta đến đằng trước xem thử đi, hình như nơi đó có một cửa hàng đặc sản, chưa biết chừng sẽ có đồ gì ngon."
"Được." Tô Uyển Đông cười đồng ý, quay lại nhắc nhở mấy người Kiều Mục và Hoắc Vân không cần tách ra đi riêng lẻ.
Lúc này, đoàn người đi xuyên qua đường phố ngõ ngách, thi thoảng bên tai lại vang lên tiếng hoan hô reo hò của Lăng Tử Hoan.
Đường phố của khu phố cổ rất đông người qua lại, mặt đường lại không rộng rãi nên người đi đường thường cọ vai vào nhau.
Mục Nghi và Hoắc Vân đi ở phía sau, anh ta cẩn thận ngăn cản không để cô nàng bị người khác va chạm phải.
Không xa phía trước là hàng thêu Tô Châu.
Lúc Tô Uyển Đông và Lăng Tử Hoan ra khỏi cửa hàng đặc sản, nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc của hàng thêu Tô Châu thì bước chân không khỏi khựng lại.
Nếu năm đó chị không rời khỏi Lũng Hoài, có lẽ bây giờ chị đã là thợ thêu nổi tiếng nhất của hàng thêu Tô Châu.
Chị không có sở thích nào khác, nhưng do ảnh hưởng của gia đình mà từ nhỏ chị đã thích thêu thùa.
"Mẹ, mẹ nhìn gì thế?"
Thấy Tô Uyển Đông nhìn chăm chú, Lăng Tử Hoan cũng kiễng chân nhìn về phía trước.
Đúng vào lúc này, từ phía hàng thêu Tô Châu có hai bóng người đi ra khỏi đám đông.
Mặc dù người qua lại đông đúc, nhưng bộ váy dài màu đỏ rượu mà người phụ nữ kia mặc hết sức nổi bật dưới ánh mặt trời.
Thêm cả người đàn ông bên người chị ta cũng tuấn tú cao lớn, phong độ ngời ngời.
Tô Uyển Đông ngoài ý muốn cong môi, ánh mắt của Lăng Tử Hoan cũng vừa hay rơi thẳng vào bọn họ.
"Xí, đúng là xui xẻo!"
Cô nhóc khẽ lầm bẩm, muốn kéo Tô Uyển Đông đi vòng qua đường khác.
Hoắc Trúc Nhạn lại cùng với người ba tồi tệ đi từ hàng thêu Tô Châu ra, chuyện quái q⛎●ỷ gì chứ!
Khoảng cách giữa bọn họ cùng lắm chỉ mấy chục mét thôi.
Đương nhiên Kiều Mục cũng trông thấy cảnh này.
Anh nhíu mày, nhìn Lăng Vạn Hình rồi âm thầm thắp nến cho anh Cả.
Đúng là anh Cả tốt của anh mà, đã cố tạo cho anh ấy cơ hội vô tình gặp mặt, kết quả còn đưa cả Hoắc Trúc Nhạn đến!
Vẫn cảm thấy chưa tìm đủ đường 𝒸-𝖍ế-† phải không?!
Kiều Mục lắc đầu cảm thán. Thấy Lăng Tử Hoan và Tô Uyển Đông đã quay người đi sang hướng khác, anh cũng đuổi theo.
Thế mà...
"Đông Đông?"
Một tiếng gọi xen lẫn kinh ngạc từ đầu phố ồn ào truyền tới.
Mọi người dừng lại theo tiếng gọi, chỉ thấy một người đàn ông khoảng hơn ba mươi lăm tuổi đang đứng chếch phía sau bọn họ.
Tô Uyển Đông sững sờ nhìn đối phương.
Nhiều năm trôi qua, gương mặt đã mất đi vẻ trẻ con khiến chị hoảng hốt một lúc lâu.
Là con trai lớn của nhà họ Kỷ có mối giao thiệp nhiều đời với nhà họ Tô, Kỷ Bắc Thành.
← Ch. 1792 | Ch. 1794 → |