Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1792

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1792
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1792: HOẮC VÂN CẢM THẤY KHÁ HỨNG THÚ VỚI CHUYỆN CỦA MỤC NGHI

Lăng Tử Hoan tập trung lau tóc cho Kiều Mục nên hoàn toàn quên mất chuyện điện thoại.

Lúc này, Kiều Mục cúi thấp đầu, không ngoài dự đoán nhìn thấy màn hình còn chưa tắt xuất hiện giao diện của công cụ tìm kiếm.

Tiêu đề là: Đàn ông có thể giải quyết nhu cầu bằng cách tắm không?

Kiều Mục: "..."

Anh thật con mẹ nó tự làm bậy mà!

Kiều Mục nhằm mắt thở dài, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.

Anh liếc vẻ mặt nghiêm túc tập trung của cô nhóc, oán thầm trong lòng, nhất định ông đây sẽ sớm cho em biết đi tắm có thể giải quyết không!

***

Một tiếng sau, ăn sáng xong, Tô Uyển Đông liền cùng Kiều Mục và Lăng Tử Hoan đến khu phố cổ thành Bắc.

Tô Dụ Cảnh không có ở nhà nhưng cũng bố trí bốn vệ sĩ đi theo bọn họ.

Ngoài cổng nhà họ Tô, Hoắc Vân và Mục Nghi đã chờ từ lâu. Nếu định ra ngoài thì đương nhiên cô nhóc sẽ nghĩ đến bạn thân của mình rồi.

"Dì Tô!"

Hoắc Vân đứng trước cổng, vừa trông thấy Tô Uyển Đông liền lập tức mừng rỡ vẫy tay goi to.

Tô Uyển Đông cười ôn hòa, đi đến nhìn Hoắc Vân, nói hơi áy náy: "Vân Vân, lần này cháu phải đi cùng Hoan Hoan đến Lũng Hoài, vất vả cho cháu rồi!"

Hoắc Vân lắc đầu lia lịa, "Không vất vả không vất vả, chỉ cần dì Tô không sao là tốt rồi!"

Tô Uyển Đông mỉm cười gật đầu với Mục Nghi rồi nói tiếp: "Đi thôi, lần đầu tiên đến Lũng Hoài, hôm nay đưa mọi người ra ngoài dạo một vòng."

Cứ như vậy, bọn họ chia nhau lên xe hướng về phía thành Bắc.

Hoắc Vân và Mục Nghi ngồi ở chiếc xe phía sau, cô nàng nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm mặc ít nói bên cạnh, "Bây giờ tâm trạng của anh đã tốt hơn chưa? Đã bảo chuyện Hoan Hoan lén ra ngoài không liên quan gì đến anh mà, sao anh vẫn cứ canh cánh trong lòng không nói gì thế?"

Mục Nghi ngồi thẳng ở dãy ghế sau, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ nhìn về phía Hoắc Vân, "Không!"

Hoắc Vân bĩu môi, "Nói dối! Rõ ràng là đang tức giận mà còn không dám thừa nhận. Thật ra vì nóng lòng muốn tìm dì Tô nên Hoan Hoan mới tự mình chạy đến nhà họ Tô. Anh cũng thấy đấy, bây giờ cậu ấy bình an vô sự, hơn nữa cậu hai Kiều còn luôn ở bên cạnh, coi như ai cũng vui mừng. Dù Hoan Hoan hơi bốc đồng nhưng kết quả vẫn bình an, anh phải tức giận đến vậy sao?"

Mục Nghi không giỏi nói chuyện, nghe Hoắc Vân cứ ríu rít bên tai, anh ta mím môi dời mắt đi, lạnh giọng giải thích, "Tôi không tức giận."

Hoắc Vân: "..."

Đúng là đàn gảy tai trâu mà!

Thảo nào Hoan Hoan lại gọi anh ta là Đầu Gỗ, theo cô thấy thì người này còn không bằng cả gỗ nữa!

Ít ra gỗ còn có thể bén rễ nảy mầm, bộc lộ sức sống tràn trề!

Nhưng cả người Mục Nghi như một tảng băng, dù bạn có nỗ lực thế nào, anh ta cũng sẽ không dao động!

Người đàn ông lạnh như núi băng!

Khóe miệng Hoắc Vân giật giật, cô nàng liếc Mục Nghi, cảm thấy hơi mất hứng.

Cô nàng ghét bầu không khí quá yên tĩnh và ngột ngạt này.

Vì thế, hai người yên lặng chưa đến một phút, Hoắc Vân lại bắt đầu tìm chuyện để nói, "Này, tôi nghe nói anh với Hoan Hoan lớn lên cùng nhau?"

Khi Lăng Tử Hoan lại được nhắc đến, trong đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh của Mục Nghi gợn lên những làn sóng lăn tăn.

Anh ta vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng lại đúng lúc đáp: "Không hẳn là lớn lên cùng nhau. Trước kia cô ấy từng cùng ngài Lăng đến nhà họ Tần, có tiếp xúc với thành viên đội vệ sĩ một khoảng thời gian."

Hoắc Vân hiểu rõ gật đầu, "Vậy mấy người trong đội vệ sĩ các anh, từ nhỏ đã sống ở nhà họ Tần à?"

"Ừ."

"Thế... các anh không cần về nhà sao? Ngày lễ Tết cũng không về thăm à?"

Không thể phủ nhận rằng Hoắc Vân cảm thấy khá hứng thú với chuyện của Mục Nghi.

Chương (1-1890 )