← Ch.1790 | Ch.1792 → |
CHƯƠNG 1791: TẮM NƯỚC LẠNH
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan không khỏi đau lòng mà nhẹ nhàng vuốt v e vết sẹo, "Chắc là lúc ấy đau lắm!"
Kiều Mục nhắm hờ mắt, liên tục điều chỉnh hô hấp.
Lúc đấy đau hay không anh không nhớ nữa, nhưng mà bây giờ con mẹ nó mới là đau này!
Đau sắp 𝐧·ổ ✞·υռ·𝐠 rồi!
Nhóc con này đúng là không biết đạo lý sáng sớm không thể đụng vào đàn ông ư?!
Kiều Mục tự hứng lấy dòng lệ chua cay, vén chăn lên, âm thầm kéo giãn khoảng cách với Lăng Tử Hoan, "Em ăn cơm chưa?"
Ánh mắt Lăng Tử Hoan vẫn còn đặt trên п-gự-c anh, lơ đễnh lắc đầu, "Chưa, muốn ăn cùng anh."
Hô hấp của Kiều Mục trở nên nặng nề, li3m li3m môi, "Ra ngoài chờ anh, tắm xong anh sẽ ra."
Cô nhóc từ chối mà không buồn suy nghĩ, "Sao lại bảo em ra ngoài, anh cứ tắm đi, Hoan Hoan ở đây chờ!"
Đệch!
Kiều Mục vò mái tóc rối bù, trong tình trạng hiện tại thì sao anh có thể đi tắm trước mặt cô được cơ chứ?!
Vén chăn lên cái là lập tức nhìn thấy con mợ nó ngay!
Kiều Mục kiên nhẫn, cố gắng dỗ cô đi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp nói gì thì giây kế tiếp, Lăng Tử Hoan đã hôn lên vết sẹo, "Chú Hai, sau này không thể bị thương nữa!"
Bùm!
Lăng Tử Hoan chu môi hôn một cái, sau đó lập tức ngước lên háo hức nhìn Kiều Mục.
Đôi mắt kia quá sạch sẽ trong vắt, Kiều Mục chẳng cần nhìn kĩ vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.
Anh thở nặng nề, mắt cũng đỏ lên, ôm thắt lưng cô, xoay mình đặt cô dưới thân rồi cúi đầu hôn thật sâu.
Hôn xong, Kiều Mục cảm thấy mình càng thêm khó chịu!
Anh chống hai tay bên người cô, cúi nhìn đôi má đỏ bừng xinh xắn của cô, nhắm mắt thở dài một hơi rồi cất giọng khàn khàn: "Đừng nhúc nhích, ở đây chờ anh!"
Dứt lời, Kiều Mục nhanh chóng xoay người xuống giường, lúc đầu óc Lăng Tử Hoan còn đang đặc quánh thì anh đã chui tọt vào phòng tắm.
Tiếng vòi hoa sen tí tách truyền đến, tắm nước lạnh vào sáng sớm chắc chắn là liều thuốc dập lửa rất tốt!
Không phải là anh không muốn cô, mà là bây giờ vẫn chưa thể!
Cô gái mình nâng niu trong lòng bàn tay lâu như vậy, không thể tùy tiện làm ra loại chuyện này, huống hồ họ đang ở nhà họ Tô... Cũng không đúng dịp.
So với Kiều Mục tính toán chu toàn, thì Lăng Tử Hoan vẫn còn nằm trên giường lại vô tâm hơn nhiều.
Cô kéo chăn che đi gương mặt đỏ bừng của mình, đôi mắt ươn ướt mở to sáng ngời.
Hóa ra chú Hai đã dậy từ lâu rồi, vừa rồi lúc hôn nhau, cô ngửi được mùi thuốc lá trong miệng anh.
Chẳng qua...
Bàn tay dưới chăn của Lăng Tử Hoan lơ đễnh trượt lên đùi.
Cô đỏ mặt xoa qua lớp vải, vừa rồi thứ đó chú Hai chọc vào mình.
Tuy cô không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết đó là cái gì.
Hai mươi phút sau, Kiều Mục sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm ngang thắt lưng, bả vai còn vương giọt nước.
Rèm cửa sổ phòng khách đã được kéo ra, Lăng Tử Hoan đang ngồi trên giường nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, cô có tật giật mình nhét điện thoại vào chân, mỉm cười ngọt ngào nhìn Kiều Mục, "Chú Hai, tắm xong rồi ạ!"
Bắt gặp hành động nhỏ này của cô, Kiều Mục thong thả bước tới, vừa lau tóc vừa hỏi dò, "Đang đọc cái gì vậy?"
Lăng Tử Hoan ngước nhìn anh, lại vô thức nhét điện thoại vào sâu dưới đùi, "Không đọc gì cả, chú Hai mặc quần áo nhanh lên, người ta đói lắm rồi."
Kiều Mục liếc nhìn bộ quần áo đã giặt sạch được đặt trên tủ đầu giường, trong mắt lóe lên tia sáng, anh đưa khăn trong tay cho cô, "Lau tóc cho chú Hai."
Cô nhóc không hề nghi ngờ, cầm lấy khăn bông quỳ thẳng người trên giường, vừa giúp anh lau nước trên tóc vừa... thèm muốn vóc dáng của anh.
← Ch. 1790 | Ch. 1792 → |