Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1790

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1790
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1790: THÂN HÌNH CỦA CHÚ HAI ĐẸP GHÊ!

Không bao lâu sau, Lăng Vạn Hình và Hoắc Trúc Nhạn đã đến nhà hàng dưới sảnh của khách sạn.

Vừa qua tám giờ, họ ngồi đối diện nhau im lặng ăn sáng.

***

Cùng lúc đó, Lăng Tử Hoan ở nhà họ Tô thức dậy từ rất sớm.

Sau khi hỏi thăm người giúp việc, cô nhóc chạy thẳng đến phòng của Kiều Mục.

Sáng nay họ sẽ ra ngoài chơi, mẹ nói muốn dẫn cô đi dạo khu phố cổ ở thành Bắc.

Lúc nào cô nhóc cũng nhớ đến chú Hai của mình, chưa ăn sáng đã định đi gọi chú Hai dậy trước.

Cô chạy đến trước cửa phòng dành cho khách, dán tai lên cửa phòng nghe ngóng.

Trong phòng không có động tĩnh gì, cô đoán chắc chú Hai vẫn chưa ngủ dậy.

Nghĩ vậy, Lăng Tử Hoan bạo dạn cười trộm vặn tay nắm cửa, muốn vào tặng chú Hai cái gọi là dịch vụ đánh thức buổi sáng.

Thật may, cửa phòng không khóa.

Lăng Tử Hoan nhẹ nhàng mở hé cửa, nhìn trộm vào bên trong, nhưng cô nhóc không thấy gì cả.

Rèm cửa sổ trong phòng chắn ánh sáng cực tốt, cô chỉ lờ mờ thấy được bóng người nhô lên trên giường.

Lăng Tử Hoan nhíu mày, rón rén đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Cô nhóc đứng tại chỗ xoa tay, sau đó lao về phía giường lớn, hét lên, "Chú Hai, dậy đi thôi!"

Tiếng hét của cô nàng có cường độ hơi cao, vừa chạy vừa hét, khi đến cạnh giường, nhón chân nhảy lên, kết quả... đập thẳng vào lồ ng ռ_🌀_ự_↪️ Kiều Mục!

"Úi..." Mũi Lăng Tử Hoan va phải lồ ng п.🌀ự.𝒸 cứng rắn của Kiều Mục, cô xuýt xoa vì đau.

Thật ra khi cô đẩy cửa ra thì Kiều Mục đã biết.

Nên lúc cô nhóc chạy đến, anh đã ngồi bật dậy, thuận thế đón lấy cô.

Lúc này, Lăng Tử Hoan nửa quỳ trên cạnh giường, được Kiều Mục ôm vào lòng vẫn không ngừng xoa mũi mình.

"Chú Hai, anh dậy từ bao giờ thế?"

Cô nàng ú ớ hỏi, mắt còn long lanh nước.

Bắt đầu thích ứng dần với bóng tối trong phòng, cô mới phát hiện người đàn ông đang ôm mình... không mặc áo.

Gò má Lăng Tử Hoan dán lên làn da trước ⓝ_𝐠ự_𝐜 anh, cô chớp chớp mắt, không cầm lòng được sờ một cái.

Trơn mịn thật!

Kiều Mục chưa kịp lên tiếng: "..."

Anh cụp mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lăng Tử Hoan, nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngước lên nhìn mình, "Mới sáng sớm chạy đến đây gây chuyện, đã ăn sáng chưa?"

Đôi mi rậm của Lăng Tử Hoan khẽ run, vừa lắc đầu vừa nghịch tay anh, ánh mắt không ngừng dời xuống bên dưới...

Thân hình của chú Hai đẹp ghê!

Cơ bắp săn chắc, không quá phô trương, đường nét cũng rất đẹp, sờ lên trơn láng.

Lăng Tử Hoan không ngừng nhìn xuống bên dưới, bỏ ngoài tai câu hỏi của Kiều Mục.

Cô nàng khó khăn lắm mới tránh được bàn tay của Kiều Mục, cúi đầu nhìn cơ thể của anh.

Lòng tò mò, ai ai cũng có!

Huống hồ thân hình đẹp thế này còn là của người đàn ông của cô!

Lăng Tử Hoan nhìn một lúc lại không cầm lòng được đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa xương đòn của Kiều Mục, còn chọt chọt lên đó.

Tầm mắt cô di chuyển xuống bên dưới, đến trước ⓝⓖ·ự·𝐜 trái của anh thì chợt khựng lại.

Lăng Tử Hoan nhích người về phía trước, lại nhìn Kiều Mục, ɱ●ơ●n †●ⓡớ●𝖓 vết sẹo dài khoảng hai centimet kia, cắn môi nói: "Chú Hai, đây là chỗ bị thương lúc trước à?"

"Ừ." Kiều Mục đáp, bỗng nhiên cổ họng hơi khô nóng, cảm giác hơi khát.

Cái đầu trước mặt không ngừng lắc qua lắc lại trước 𝐧●𝖌●ự●↪️, mái tóc hơi rối thi thoảng lại quét qua hàm dưới của anh, hệt như móng vuốt của loài mèo, cào cho anh ngứa ngáy trong lòng.

Chương (1-2252)