Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1789

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1789
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1789: UYỂN ĐÔNG LÀ NGƯỜI RỘNG LƯỢNG, KHÔNG SO ĐO VỚI EM ĐÂU

Lăng Vạn Hình đứng trước cửa phòng, sửng sốt giây lát rồi hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Hoắc Trúc Nhạn nhìn anh, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Nếu em không đến, có phải cả đời này anh cũng không định nghe điện thoại của em không?"

Giọng điệu ai oán, mang theo ý quở trách và ấm ức, ánh mắt cũng chứa đầy hờn dỗi.

Lăng Vạn Hình không khỏi nhíu mày, thuận thế ra khỏi phòng, "Em nghĩ nhiều rồi, tối qua ngủ say quá không nghe tiếng chuông di động."

Hoắc Trúc Nhạn nhìn anh đóng cửa phòng, mím môi, thở dài, "Em nghe nói cô Tô muốn ly hôn với anh nên mới vội đến đây để xem anh thế nào."

"Em đã biết?" Lăng Vạn Hình vừa bước đi lập tức dừng lại.

Anh quay sang nhìn Hoắc Trúc Nhạn, chăm chú quan sát, muốn tìm được chút manh mối nào đó từ trên mặt người phụ nữ này.

Tại sao cái gì cô ấy cũng biết?

Không phải tối qua cô ấy mới đến Lũng Hoài ư?

Trước vẻ mặt hoài nghi của Lăng Vạn Hình, Hoắc Trúc Nhạn nhìn anh đầy ân cần, "Em lo cho anh nên tất nhiên sẽ biết hết những chuyện liên quan đến anh."

Lời nghe thì hay nhưng không dễ tin được.

Chuyện Uyển Đông muốn ly hôn với anh, cả Lệ Thành chỉ có vài anh em biết.

Dù ở Lũng Hoài này thì cũng chỉ có người của nhà họ Tô biết.

Dạo trước Hoắc Trúc Nhạn không ở trong nước, vậy cô ấy biết được tin từ đâu?

Nếu là lúc trước, Lăng Vạn Hình đã không nảy sinh nghi ngờ như vậy.

Nhưng quá nhiều việc xâu chuỗi lại với nhau, hành vi cử chỉ của Hoắc Trúc Nhạn rõ ràng không còn đơn thuần nữa.

Lăng Vạn Hình hờ hững nhìn Hoắc Trúc Nhạn, còn chị ta lại bình tĩnh nhìn lại anh.

Hai người đứng trên hành lang trước cửa phòng, im lặng mỗi người một tâm sự.

Bầu không khí hơi gượng gạo, Lăng Vạn Hình dời mắt đi trước, "Đã xử lí chuyện trong nhà rồi à?"

Vừa nói anh vừa bước về phía trước, Hoắc Trúc Nhạn thấy vậy cũng đi theo anh, "Vâng, đã xử lí xong rồi. Vốn chỉ là ít chuyện lặt vặt, nhưng em nghe nói vì em mà cô Tô muốn ly hôn với anh nên vội quay về."

Lăng Vạn Hình nhét một tay vào túi quần, nhìn thẳng về phía trước, môi khẽ nhếch lên, "Ai nói với em Uyển Đông vì em nên mới muốn ly hôn với anh?"

Hoắc Trúc Nhạn thoáng sửng sốt, "Lẽ nào không phải ư?"

"Đương nhiên không phải!" Lăng Vạn Hình nhìn Hoắc Trúc Nhạn, rồi đứng lại trước thang máy, "Uyển Đông là người rộng lượng, sẽ không vì em mà đòi ly hôn với anh đâu."

Lời này Hoắc Trúc Nhạn nghe thật chói tai.

Hoắc Trúc Nhạn cười gượng, chỉnh lại vạt váy, "Chắc là nhầm lẫn. Nhưng nói sao thì em cũng về rồi, nếu cô Tô có hiểu lầm gì với em, em có thể đứng ra giải thích giúp anh."

"A Hình, trước đây em đã từng nói, em bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh."

Hoắc Trúc Nhạn nói rất chân thành, nếu là lúc trước, Lăng Vạn Hình đã cảm động không thôi.

Nhưng lúc này, những lời người phụ nữ này nói chỉ làm Lăng Vạn Hình cảm thấy bực bội và rối rắm.

Không biết có gì đó đã âm thầm thay đổi.

Người trước mặt từng là người anh yêu, nhưng bây giờ... anh lại do dự.

Thang máy đã đến, Lăng Vạn Hình và Hoắc Trúc Nhạn cùng đi vào.

Khuôn mặt vẫn còn nét duyên dáng của Hoắc Trúc Nhạn in rõ trên vách tường thang máy.

Đuôi mày khóe mắt của người phụ nữ này vẫn rất quen thuộc, nhưng nhìn kĩ đôi mắt kia sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều tạp chất, không hề trong sáng.

Lăng Vạn Hình lặng lẽ dời mắt đi, bóng dáng của Uyển Đông bất chợt hiện ra trong đầu.

Cuối cũng vẫn là đến bước đường này, anh cũng như bao gã đàn ông tồi tệ khác, do dự không dứt khoát giữa hai người phụ nữ, thậm chí còn bắt đầu âm thầm so sánh...

Chương (1-1890 )