← Ch.1787 | Ch.1789 → |
CHƯƠNG 1788: SAO ANH KHÔNG NGHE ĐIỆN THOẠI CỦA EM?
Trầm ngâm một lúc, Lăng Vạn Hình gọi điện thoại cho Kiều Mục, "Chú Hai, cậu vẫn đang ở nhà họ Tô à?"
Ở đầu dây bên kia, giọng Kiều Mục hơi khàn như còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn, "Vâng, vẫn ở đây, có việc gì sao anh Cả?"
"Bên Lệ Thành vừa báo tin nói là Tiểu... mẹ của Hoan Hoan đến Lũng Hoài rồi, các chú cẩn thận chút. Mấy hôm nay đừng để Hoan Hoan ra ngoài một mình."
Một tiếng Tiểu Trúc thật khó để gọi ra lần nữa.
Sự cố chấp khó hiểu của Hoắc Trúc Nhạn với Hoan Hoan khiến Lăng Vạn Hình không khỏi nhớ đến những lời các anh em nói lúc trước.
Chẳng lẽ... cô ấy thật sự muốn gây bất lợi cho Hoan Hoan? Hay là muốn lấy thận của con gái cưng của mình?
Khi quá nhiều chuyện đi ngược lại với dự định ban đầu, dù Lăng Vạn Hình muốn lừa mình dối người cũng không thể làm được.
Nhớ lại những ngày trước, anh mới nhận ra, Hoắc Trúc Nhạn luôn miệng nói muốn nhận lại Hoan Hoan, nhưng trong ấn tượng của anh, Hoắc Trúc Nhạn hầu như không làm gì để bù đắp cho Hoan Hoan.
Ngược lại Hoắc Trúc Nhạn suốt ngày ở bên cạnh anh, hồi tưởng quá khứ, tiếc nuối thời gian.
Lăng Vạn Hình rầu rĩ nhíu chặt chân mày, tựa lên lưng sô pha, gác tay lên trán, đầu óc rối bời.
Lúc này, Kiều Mục nghe được tin thì hơi sửng sốt, hình như anh đang ngồi bật dậy khỏi giường. Sau một loạt tiếng sột soạt, anh hỏi: "Chị ta đến Lũng Hoài mà không liên lạc với anh?"
"Có liên lạc!" Lăng Vạn Hình thở dài, "Tối qua cô ấy có liên lạc với anh, nhưng anh không nghe máy. Có vẻ như tối qua cô ấy đã đến Lũng Hoài rồi."
Kiều Mục nhếch môi cười, "Chà, anh Cả lại nỡ không nghe điện thoại của chị ta à, hai người cãi nhau sao?"
Đầu lưỡi Lăng Vạn Hình cứng lại, sắc mặt hơi khó coi, "Bớt nói linh tinh đi. Tóm lại mấy hôm nay chú thay anh trông chừng Hoan Hoan, đừng để con bé ra ngoài một mình. Tốt nhất cũng đừng để hai mẹ con họ có cơ hội tiếp xúc riêng với nhau."
Nghe lời nhắc nhở này, Kiều Mục bất giác nhìn về phía cửa sổ.
Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây ư?
Anh Cả lại đề phòng Hoắc Trúc Nhạn như thế, đúng là lần đâu tiên trong đời mới thấy.
Kiều Mục tựa lên đầu giường, nhoài người lấy hộp thuốc trên đầu tủ, châm một điếu, lúc nhả khói giọng mơ hồ cười nói: "Đương nhiên em sẽ chăm sóc tốt cho Hoan Hoan, chuyện này anh không cần lo lắng. Nhưng tốt nhất anh vẫn nên suy nghĩ cho kĩ chuyện Hoắc Trúc Nhạn tới Lũng Hoài."
"Dù anh tin tưởng chị ta thế nào, cũng đừng để chị ta dắt mũi như gã ngốc. Anh không nghĩ thử xem, năm xưa tự tay vứt bỏ con gái, bây giờ đột nhiên quay về muốn nhận lại, lí do này nghe có giả tạo không!"
"Còn nói gì mà sợ sau này sẽ cô đơn đến già, thế mà anh cũng tin? Chị ta mới bao nhiêu tuổi, mới bốn mươi tuổi, muốn sinh thêm một đưa con khó lắm sao?"
Lăng Vạn Hình khép hờ mắt, nghe lời Kiều Mục nói mà không phản bác được chữ nào.
Khi đó chắc lí trí anh bị che mờ rồi, nên mới không muốn đối diện với lời nhắc nhở của các anh em.
Lăng Vạn Hình hắng giọng, rầu rĩ thở dài, "Anh biết rồi, cũng đã có tính toán. Lát nữa... anh sẽ liên lạc với cô ấy. Cậu giúp anh trông chừng bên nhà họ Tô, có thời gian anh sẽ qua gặp Uyển Đông."
Kiều Mục nhả một hơi khói, thản nhiên nói, "Hôm nay chị dâu định dẫn Hoan Hoan ra ngoài. Đừng trách anh em không nhắc nhở anh, có nắm được cơ hội tình cờ gặp nhau hay không, phải xem bản thân anh."
"Họ định đi đâu?"
"Khu phố cổ thành Bắc."
Sau khi cúp máy, Lăng Vạn Hình suy nghĩ rất lâu, sau đó đi vào phòng tắm.
Khoảng nửa tiếng sau, anh thay bộ quần áo thoải mái, định đến gần nhà họ Tô "ôm cây đợi thở". Nhưng anh vừa mở cửa phòng thì đã thấy một người phụ nữ đang đứng bên ngoài.
Hoắc Trúc Nhạn mặc bộ váy dài màu đỏ rượu đứng trên hành lang, cười gượng: "A Hình, sao anh không nghe điện thoại của em?"
← Ch. 1787 | Ch. 1789 → |