Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1787

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1787
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1787: HOẮC TRÚC NHẠN ĐẾN LŨNG HOÀI

Sắc đêm phủ kín, mây đen dày đặc.

Thời tiết Lũng Hoài vào mùa này thường nhiều mưa ẩm thấp.

Gần mười một giờ đêm, Lăng Vạn Hình vẫn không thể chợp mắt.

Anh ngồi trước cửa sổ sát đất trong khách sạn, cầm điếu xì gà nhả khỏi.

Bắt đầu từ chiều, tâm trạng của anh luôn rất phức tạp.

Chắc do lời Tô Dụ Cảnh nói quá thẳng thắn, anh muốn trốn tránh cũng vô cùng khó khăn.

Anh suy nghĩ cả buổi chiều, đầu óc ngày càng tỉnh táo. Cuối cùng anh cũng nhận ra bản thân không hề hiểu Uyển Đông.

Chị thích quần áo màu gì, thích ăn những món gì, thậm chí chị thích thứ gì, Lăng Vạn Hình đều không biết.

Chung sống với nhau hai mươi năm qua, những gì anh có thể hồi tưởng lại đều là Uyển Đông ở bên cạnh bầu bạn và chăm sóc cho anh.

Còn bản thân dường như lúc nào cũng ở công ty, một câu công việc bận rộn liền lơ là Uyển Đông suốt hai mươi năm.

Lăng Vạn Hình nhìn chằm chằm điếu xì gà trong tay. Đốm lửa đỏ hệt như tâm trạng anh lúc này, thấp thỏm lên xuống, áy náy không yên.

Suy cho cùng là cậy vào tình yêu sâu đậm của chị, nên để chị mải miết hiến dâng bao nhiêu năm qua.

Nhìn lại bản thân mình, hình như anh chưa bao giờ dừng bước vì chị.

Yêu hay không yêu, anh không rõ cảm xúc này.

Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, anh chỉ có một cuộc tình ngây ngô với Hoắc Trúc Nhạn ở tuổi mười tám.

Về sau có Hoan Hoan, anh buộc mình phải trưởng thành, phải cố gắng trở thành một người cha, trở thành một người đàn ông chững chạc giỏi giang.

Cũng ngay tại thời điểm này, Uyển Đông đã xuất hiện.

Họ đến với nhau rất tự nhiên. Người phụ nữ dịu dàng luôn có thể xua đi mọi nỗi buồn và hoang mang của anh trong vô vàn đêm tối.

Thế nên, quen dần với sự bầu bạn của chị, anh đã nảy sinh ý nghĩ muốn cùng chị ở bên nhau đến bạc đầu.

Đây có phải tình yêu hay không, Lăng Vạn Hình không rõ.

Anh buông tiếng thở dài nặng nề, gạt đi tàn thuốc trên điếu xì gà.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Từng giọt va vào kính cửa sổ, cũng như đập lên thần kinh của anh.

"Reng reng..."

Lúc này, di động đặt trên chiếc bàn tròn đột nhiên đổ chuông.

Lăng Vạn Hình nhìn sang, khi thấy tên người gọi đến trên màn hình thì ngón tay đang đưa ra chợt khựng lại giữa không trung.

Người gọi đến: Tiểu Trúc.

Anh nhìn chằm chằm di động reng, bỏ đi ý định nghe máy.

Nếu không phải cô ấy đột nhiên quay về, mình và Uyển Đông cũng không đi đến bước đường hôm nay.

Trách cô ấy, giận cô ấy, là cảm xúc khó tránh.

Trong dáng vẻ xinh đẹp nhất, người phụ nữ này từng xuất hiện ở những năm tháng tuổi trẻ ngô nghê của anh, sau đó lại như đóa hoa quỳnh hiện lên rồi biến mất khỏi thế gian.

Nếu có nỗi khổ, vậy hà tất phải quay về?!

Lăng Vạn Hình đặt xì gà lên gạt tàn, ngả người lên sô pha buồn bực ôm trán.

Tiếng di động reng đã dừng lại, rồi lại nhanh chóng tiếp tục vang lên.

Lăng Vạn Hình không để ý đến, một mình ngồi trong căn phòng vắng lặng, cảm nhận mọi cảm xúc phức tạp xa lạ.

Đêm nay, Hoắc Trúc Nhạn gọi cho anh bảy cuộc, Lăng Vạn Hình đều không nghe máy.

Cả tin nhắn Hoắc Trúc Nhạn gửi đến, anh cũng không mở lên xem.

Sau đó, Lăng Vạn Hình bất tri bất giác ngủ thiếp đi trên sô pha. Đến sáng hôm sau, anh bị một cuộc điện thoại từ Lệ Thành gọi đến đánh thức. Đối phương cho anh biết, Hoắc Trúc Nhạn đã đến Lũng Hoài.

Bảy rưỡi sáng.

Lăng Vạn Hình cúp máy, vuốt v e màn hình di động, nheo mắt lại với vẻ hoài nghi.

Hoắc Trúc Nhạn đến Lũng Hoài làm gì?

Nếu chưa ly hôn, cần gì phải tỏ ra vẻ tình sâu ý nặng trước mặt anh hết lần này đến lần khác?

Tuy EQ của Lăng Vạn Hình không cao, trước kia đã tin những lời Hoắc Trúc Nhạn nói là thật, nhưng bao nhiêu anh em đã nhắc nhở, anh không thể tiếp tục vờ như không biết.

Chương (1-1890 )