Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1784

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1784
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1784: TIỂU KIỀU, NGHE NÓI CHÁU VẪN CHƯA KẾT HÔN HẢ?

Liễu Nguyệt Mi nhìn Lăng Tử Hoan với vẻ ngạc nhiên. Đúng là không ngờ đứa trẻ này lại có lựa chọn như vậy.

Thật ra ai cũng có thể nhìn thấy tay của cô nhóc không hề to, thậm chí còn nhỏ hơn ngón tay ɱ*ảⓝ*♓ 🎋𝖍ảп*ⓗ của Tô Uyển Đông.

Lăng Tử Hoan thấy rõ sự cố chấp của Liễu

Nguyệt Mi, cũng đọc hiểu sự cô đơn của Tô Uyển Đông nên đã dùng cách này để xây nên một cây cầu cho bọn họ.

Liễu Nguyệt Mi vừa vui mừng vừa xúc động nhìn cô nhóc, ấn đường đang cau có cũng dần giãn ra.

Lớn tuổi rồi, có những lúc khó tránh khỏi việc chú trọng vào quan niệm khi nhìn nhận sự việc.

Dường như bà đã hiểu được tại sao Tiểu Đông quyết định rời khỏi nhà họ Lăng nhưng vẫn không thể buông bỏ được cô nhóc hoạt bát này rồi.

Trong lòng Liễu Nguyệt Mi vẫn còn oán hận Tô Uyển Đông. Cho dù thương chị, nhưng cũng vì sự cố chấp của tuổi tác mà bà không muốn cúi đầu.

Nhưng sự xuất hiện của Lăng Tử Hoan đã bất ngờ phá vỡ sự bế tắc giữa hai mẹ con họ.

Tô Uyển Đông cúi đầu vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc trên cổ tay. Hơn ai hết, chị hiểu rõ chiếc vòng này có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Tô.

Vào khoảnh khắc chị đeo chiếc vòng tay do nhà họ Tô truyền lại này, có phải chứng tỏ trong lòng mẹ đã chấp nhận chị một lần nữa hay không.

"Cháu à, cháu thật sự không muốn chiếc vòng này sao?" Liễu Nguyệt Mi quan sát vẻ mặt vui mừng của Lăng Tử Hoan, truy hỏi.

Lăng Tử Hoan cười hì hì, cầm tay Tô Uyển Đông lắc lắc: "Bà ngoại, cháu muốn đeo lắm mà không đeo được! Bà ngoại xem mẹ cháu đeo đẹp chưa này. Dù sao bà cũng đã cho cháu rồi, vậy cháu quyết định sẽ đưa nó cho mẹ, bà ngoại không được tức giận đâu nhé!"

Khóe môi của Liễu Nguyệt Mi nhếch lên, bà cũng không có vẻ gì là không vui: "Nếu đã vậy thì để cháu quyết định đấy."

"Cảm ơn bà ngoại!"

Lăng Tử Hoan nói cảm ơn một cách ngọt ngào, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Uyển Đông, lén nháy mắt với chị.

Tô Uyển Đông rất cảm động, cảm giác hơi lạnh nơi cổ tay lại khiến chị thấy ấm áp trong lòng.

Chị kéo tay Lăng Tử Hoan, 💲𝐢●ế●† 🌜𝐡ặ●t tay cô nhóc ở phía dưới gầm bàn. Con bé là con gái của chị, có phải là con ruột hay không cũng không quan trọng.

Bầu không khí mẹ con tình thâm vừa ấm áp vừa chan hòa.

Sau khi nhìn chị mấy giây, Liễu Nguyệt Mi quay về phía Kiều Mục bằng ánh mắt dịu dàng: "Tiểu Kiều, bác Tô của cháu đã lớn tuổi rồi, buổi trưa phải ngủ một giấc thì mới tỉnh táo được. Vừa nãy ông ấy còn đặc biệt nói với bác là bữa tối sẽ uống với cháu vài ly đấy."

Kiều Mục gật đầu một cách cung kính: "Không thành vấn đề ạ!"

"À, trước giấc ngủ trưa, ông ấy đã đặc biệt gọi điện cho cậu Hiền, nói hai anh em bọn họ đã nhiều năm rồi không gặp nhau. Nếu như sau này có cơ hội, tốt hơn hết hãy để ba cháu đến Lũng Hoài thăm thú. Mấy người ở cái tuổi này như bọn họ đúng là càng ngày càng có ít cơ hội gặp mặt!"

Lời đề nghị của Liễu Nguyệt Mi khiến Kiều Mục hơi thất thần.

Anh không cho rằng mình có khả năng đưa ông già nhà mình đến Lũng Hoài.

Nhưng lời này không thể nói thẳng, anh chỉ có thể đáp lại một cách lịch sự, nói rằng nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ bảo ba về thăm lại chốn cũ.

Nói đến đây, Liễu Nguyệt Mi càng thấy thích Kiều Mục hơn. Bà quan sát dáng vẻ cao lớn của anh, cất tiếng hỏi với giọng điệu trưởng bối quan tâm hậu bối: "Bác nghe ba cháu nói, cháu vẫn chưa kết hôn hả?"

Kiều Mục quay đầu nhìn về phía Liễu Nguyệt Mi. Bắt gặp ánh mắt ngầm dò xét của bà, anh âm thầm liếc nhìn Lăng Tử Hoan rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, cháu vẫn chưa kết hôn!"

Nghe vậy, tia sáng trong Liễu Nguyệt Mi càng mạnh hơn, ánh mắt không ngừng quan sát Tô Uyển Đông: "Vậy cháu đã có cô gái mình thích chưa?"

Hả?

Kiều Mục cảm thấy có gì đó không ổn!

Ngay cả Lăng Tử Hoan ở đối diện cũng vểnh tai lên, ánh mắt không dời khỏi người Kiều Mục.

Bà đang muốn làm gì vậy?

Chương (1-2252)