Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1783

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1783
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1783: CÁCH ĐỐI NHÂN XỬ THẾ RẤT DỄ BỊ NGƯỜI TA CHỈ TRÍCH

Đối với việc này, Lăng Tử Hoan vừa mừng vừa lo.

Cô nhóc vội vàng xua tay và lùi về sau, nói một cách hùng hồn: "Bà ngoại không cần tặng quà cho cháu đâu. Nếu như đã là thứ truyền cho mẹ, vậy cứ để mẹ cháu đeo thì tốt hơn. Cháu hay chạy nhảy lung tung, chiếc vòng quý giá như vậy mà cho cháu, cháu sẽ làm vỡ mất!"

"Không sao, vỡ thì vỡ, bà ngoại quyết định cho cháu rồi!"

Liễu Nguyệt Mi vừa nói vừa lấy từ trong hộp gấm ra một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc, màu sắc óng ánh vừa nhìn là biết rất có giá trị.

Cô nhóc nhìn chiếc vòng rồi lại liếc trộm Tô Uyển Đông trông rất cô đơn.

Cô biết mối 𝐪-𝖚𝐚-𝐧 ♓-ệ giữa mẹ và bà ngoại vẫn chưa được hàn gắn. Trong hoàn cảnh như vậy, cô càng không thể nhận món quà đặc biệt này.

Đôi mắt to của Lăng Tử Hoan đảo một vòng, thấy bà ngoại đã kéo cổ tay sắp sửa đeo lên cho mình, cô nhóc nở nụ cười láu cá: "Bà ngoại thật sự muốn đưa nó cho cháu sao?"

Liễu Nguyệt Mi trả lời một cách thản nhiên: "Đương nhiên rồi."

"Vậy thì cháu nhận ạ, cảm ơn bà ngoại!"

Lăng Tử Hoan nói ngọt, nở một nụ cười vui vẻ giống như một đứa trẻ được ăn mật.

Liễu Nguyệt Mi thấy cô nhóc đã tự nhận lấy chiếc vòng nên không còn khăng khăng đeo nó cho cô nữa.

Nào ngờ, một giây sau, đứa trẻ này đã cầm chiếc vòng chạy tới trước mặt Tô Uyển Đông, đưa cho chị giống như dâng vật quý: "Mẹ ơi, là bà ngoại cho con nè, mẹ nhìn có đẹp không?"

Tô Uyển Đông nhìn xuống chiếc vòng ngọc bích gia truyền, nở một nụ cười gượng: "Đẹp lắm."

"Vậy thì mẹ đeo cho con đi!"

Cảnh tượng này khiến ánh mắt của Liễu Nguyệt Mi trở nên xa xăm.

Xem ra, tuy rằng đứa nhỏ này khiến người ta yêu quý, nhưng hình như con bé lại không hiểu chuyện lắm.

Biết rõ đó là chiếc vòng tay thuộc về mẹ mình mà vẫn khoe khoang như vậy.

Suy cho cùng là trẻ tuổi chưa hiểu sự đời.

Không thể phủ nhận việc Liễu Nguyệt Mi đưa chiếc vòng này ra là để thăm dò Lăng Tử Hoan.

Dù gì cô nhóc cũng không phải là cháu gái ruột của bà, nếu không phải nể tình Tiểu Đông nuôi nấng cô nhóc, bà sẽ không vui vẻ hòa nhã với cô như thế.

Dễ thương thì dễ thương thật, nhưng cách đối nhân xử thế lại rất dễ bị người ta chỉ trích.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi của Liễu Nguyệt Mi dần biến mất.

Bà ngồi trước bàn, trầm ngâm quan sát nhất cử nhất động của Lăng Tử Hoan.

Lúc này, Tô Uyển Đông kìm nén nỗi chua xót trong lòng, bình tĩnh cầm chiếc vòng lên, nhẹ nhàng kéo Lăng Tử Hoan định đeo vào cổ tay cô nhóc.

Nhưng...

"Úi, đau quá!"

Cô nhóc đột nhiên kêu đau, làm Tô Uyển Đông lập tức cứng đờ.

Lăng Tử Hoan vừa khóc nhìn chị vừa âm thầm vặn khớp tay để làm kẹt chiếc vòng.

Bàn tay nhỏ bé của cô hơi méo mó vì dùng sức.

Tô Uyển Đông chăm chú xoa bàn tay cho cô nhóc, rồi lại định thử đeo lại lần nữa.

Tiếc là tiếng kêu đau của cô nhóc vẫn vang lên không dứt.

Cũng không biết là đau thật hay đau giả, dù sao cô cũng kêu rất nghiêm túc.

Mà Kiều Mục thì theo dõi màn trình diễn của cô với vẻ cưng chiều!

Lần này Tô Uyển Đông lúng túng, chị đặt chiếc vòng lên bàn, hai tay không ngừng xoa xoa bàn tay của cô nhóc: "Hoan Hoan, đau lắm sao con?"

Lăng Tử Hoan gật đầu với vẻ tủi thân: "Đau lắm ấy, không đeo vào được, có lẽ là do tay con quá to! Hay là... Mẹ đeo thử đi."

Dứt lời, cô nhóc cầm chiếc vòng tay lên, nắm lấy tay Tô Uyển Đông rồi đeo nó vào cổ tay chị.

"Mẹ ơi, mẹ trông có đẹp không? Đúng là tay con to quá rồi, chiếc vòng đẹp như vậy mà con lại không đeo vừa."

Lăng Tử Hoan chế nhạo bản thân một cách đâu ra đó, sau đó còn không quên nhìn về phía Liễu Nguyệt Mi đang lộ ra vẻ kinh ngạc, mỉm cười đề nghị: "Bà ngoại, chiếc vòng tay này con không đeo vừa, chi băng đưa cho mẹ con nhé!"

Chương (1-2252)