← Ch.1781 | Ch.1783 → |
CHƯƠNG 1782: BÀ TÔ GHÉP NHẦM UYÊN ƯƠNG
Nghe vậy, Tô Uyển Đông cụp mắt xuống.
Chị không trả lời Lăng Tử Hoan ngay mà vuốt nhẹ tách trà, sau đó mới dịu dàng hỏi: "Hoan Hoan rất muốn mẹ quay về sao?"
Lăng Tử Hoan cau mày, liếc nhìn Kiều Mục đang mỉm cười không nói gì.
Mặc dù cô nhóc tâm tư đơn giản, nhưng là người ngoài cuộc, cô có cái nhìn thấu đáo hơn Lăng Vạn Hình.
Cô nhóc chống cằm giống như có điều phải suy nghĩ, an ủi mẹ mình một cách hiểu chuyện: "Mẹ ơi, mẹ không cần quan tâm con có muốn hay không đâu. Việc con nói sẽ ủng hộ mọi quyết định của mẹ chắc chắn không phải là nói đùa. Nếu như mẹ không muốn quay về, vậy thì... sau này con có thể thường xuyên đến đây tìm mẹ được không? Chỉ cần mẹ giữ liên lạc với con là được rồi, như vậy ngộ nhỡ con có nhớ mẹ, con vẫn có thể gọi video cho mẹ."
Tô Uyển Đông thấy ngạt thở. Chị chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ vừa thận trọng vừa dè dặt của Lăng Tử Hoan, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hoan Hoan hiểu chuyện hơn chị tưởng.
Mặc dù Tô Uyển Đông không muốn khiến con thất vọng, nhưng chị thật sự không có ý định quay trở lại trang viên xa hoa và lạnh lẽo đó nữa.
Mà những lời này chắc chắn đã làm giảm bớt đi gánh nặng trong lòng chị.
Tô Uyển Đông mím môi cười nói: "Được rồi, lát nữa mẹ sẽ cho con biết số mới của mẹ. Sau này nếu con muốn đến thì có thể đến bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan đã hoàn toàn hiểu rõ mẹ sẽ không trở lại Lệ Thành cùng bọn họ.
Cô nhóc khẽ chớp mắt, sau đó gật đầu một cách nặng nề: "Được rồi, sau này con sẽ thường xuyên đến chơi. Nhưng mà, tạm thời con vẫn chưa muốn quay về, khó khăn lắm mới tới được Lũng Hoài, chỉ nghĩ đến việc đi tìm mẹ nên con chưa có cơ hội ra ngoài ngắm cảnh."
Dứt lời, Lăng Tử Hoan liếc nhìn Tô Uyển Đông với vẻ ăn không nói có.
Tô Uyển Đông nghe phát hiểu ngay tâm tư của cô, chị bật cười đưa tay nhéo má Lăng Tử Hoan: "Đúng đúng đúng, tiểu công chúa nhà chúng ta lần này đã phải lặn lội đường xa tới tìm mẹ, đúng là vất vả rồi. Để bày tỏ sự xin lỗi, mấy ngày tới mẹ sẽ dẫn con đi chơi khắp Lũng Hoài, coi như nhận lỗi, được chứ hả?"
Lăng Tử Hoan lập tức vui vẻ nhướng mày, cầm lấy tay Tô Uyển Đông rồi hôn chụt một cái lên mu bàn tay chị: "Con biết mẹ là tuyệt nhất mà!"
Nơi có Lăng Tử Hoan sẽ luôn tràn ngập tiếng nói cười.
Kiều Mục nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của cô mà ánh mắt tràn ngập sự nuông chiều.
Một lát sau, Liễu Nguyệt Mi bước ra khỏi từ đường.
Một tay bà cầm chuỗi tràng hạt mà lúc trước bà đeo ở ⓝ-ⓖ-ự-𝒸, tay còn lại thì cầm một chiếc hộp gấm màu đỏ to bằng lòng bàn tay.
"Bà ngoại!"
Chỗ ngồi của Lăng Tử Hoan hướng về phía từ đường, vừa nhìn thấy bóng dáng của Liễu Nguyệt Mi, cô nhóc lập tức gọi một tiếng lanh lảnh.
Liễu Nguyệt Mi ở cách đó không xa mỉm cười rồi gật đầu, nhưng ánh mắt của bà thì lại hướng về phía Kiều Mục và Tô Uyển Đông với vẻ kì lạ.
Nói ra thì bà và ông cụ trong nhà rất thích Tiểu Kiều.
Đứa trẻ này tốt hơn nhiều so với cái tên Lăng Vạn Hình không biết điều kia!
Nếu như Tiểu Đông có thể ở bên Tiểu Kiều, có lẽ đó là một lựa chọn không tệ.
Dù sao thì dáng vẻ ba người ngồi với nhau lúc này trông giống như một gia đình hơn!
Kiều Mục và Tô Uyển Đông không hiểu rõ tình hình: "..."
Liễu Nguyệt Mi bước chầm chậm vào đình nghỉ mát, ba người kia đứng lên chào đón.
Sau khi ngồi xuống, bà cụ kéo Lăng Tử Hoan đến bên cạnh mình: "Cháu à, lần đầu gặp mặt, bà ngoại không chuẩn bị được thứ gì tốt, chiếc vòng tay này vốn là thứ mà năm đó bà muốn truyền lại cho mẹ cháu. Nhưng con bé không có phúc đeo được chiếc vòng này. Nào, cháu xem có thích hay không, bà ngoại tặng cho cháu đấy."
← Ch. 1781 | Ch. 1783 → |