← Ch.1784 | Ch.1786 → |
CHƯƠNG 1785: LĂNG TỬ HOAN TỰ TI RỒI
Kiều Mục bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Lăng Tử Hoan mà không nén được nụ cười nhạt trên môi, trả lời Liễu Nguyệt Mi: "Cháu có thích một cô gái, chỉ là không biết cô ấy có muốn gả cho cháu hay không!"
Nụ cười của Liễu Nguyệt Mi hơi cứng đờ, bà thở dài tựa hồ tiếc nuối: "Thì ra là đã có người như ý rồi."
"Cháu đồng ý!"
Khi Liễu Nguyệt Mi dứt lời, Lăng Tử Hoan gân cổ hét lên câu đồng ý.
Lời nói đột ngột của cô khiến cho Liễu Nguyệt Mi nhất thời khó hiểu: "Cháu gái, cháu nói gì cơ?"
Hiện tại, ngoài Tô Uyển Đông và đám anh em ở Lệ Thành ra thì những người khác đều chưa biết đến mối 𝐪𝖚-𝐚-𝖓 𝐡-ệ giữa Kiều Mục và Lăng Tử Hoan.
Nhưng cô nhóc lại tự dưng bày tỏ tiếng lòng của mình cho nên lỗ tai lập tức đỏ bừng lên.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Liễu Nguyệt Mi, Tô Uyển Đông kịp thời lên tiếng giải nguy: "Mẹ, Hoan Hoan đang nói chuyện với con mà."
Những người đang ngồi đây đều là những người thông minh!
Suy nghĩ của Tô Uyển Đông rất tinh tế nên chị có thể dễ dàng đoán ra được ý định của mẹ mình.
Lòng chị tràn đầy sự khó xử, nhưng không thể nói thêm gì.
***
Chớp mắt đã gần đến bốn giờ chiều, Liễu Nguyệt Mi tán gẫu với bọn họ một lúc rồi đứng dậy trở lại từ đường.
Sau khi bà rời đi, Kiều Mục và Tô Uyển Đông đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều bật cười.
Tiếp đó, cô nhóc có chút không vui! Bong bóng axit nổi lên khắp người!
Đúng lúc này, Tô Dụ Cảnh đi tới sân sau, đứng gần cổng vòm chứ không bước tới, nói với Tô Uyển Đông: "Tiểu Đông, em tới đây một chút."
Tô Uyển Đông đáp lại. Lúc đứng lên, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu nghịch ngón tay của Lăng Tử Hoan, chị cười nói: "Hoan Hoan, con nói chuyện với chú Hai nhé, mẹ đi xử lí chút chuyện đây."
"Dạ..."
Lăng Tử Hoan gật đầu một cách uể oải, nhìn Tô Uyển Đông và Tô Dụ Cảnh rời đi mà khuôn mặt tràn đây sự bối rối.
Bên trong và bên ngoài đình nghỉ mát vắng lặng.
Lăng Tử Hoan không giấu được nỗi lòng, chưa tới nửa phút đã liếc mắt nhìn Kiều Mục: "Chú Hai, mẹ rất đẹp đúng không?"
Kiều Mục mím môi, nhịn cười nói: "Ừ, đẹp."
Cô nhóc lập tức cắn khóe miệng: "Còn rất dịu dàng, phải không?"
"Ừ, chị ấy là người phụ nữ dịu dàng nhất mà tôi từng gặp!"
Lòng Lăng Tử Hoan bùng cháy lên một ngọn lửa lớn.
Cô nhóc т♓_ở 𝐠ấ_𝓅, bàn tay nhỏ bé nhéo mạnh vào đùi: "Vậy chú thích người phụ nữ dịu dàng, hay là thích..."
Còn chưa nói xong, Lăng Tử Hoan đã tự động ngậm miệng lại.
Cô nhóc đang tự hỏi mình là kiểu phụ nữ nào?
Suy nghĩ hồi lâu, cô nhóc cảm thấy mình chưa được tính là phụ nữ!
Không dịu dàng cũng chẳng ân cần, ngoài ăn uống chơi đùa thì dường như không phát huy được truyền thống tốt đẹp gì cả.
Cô nhìn trộm Kiều Mục với vẻ ấm ức, một tay véo mình một tay bấu vào mép bàn.
Đừng tưởng rằng cô không nghe ra ý tứ của bà ngoại.
Có lẽ trong mắt bà, một người đàn ông như chú Hai ở bên cạnh một người phụ nữ như mẹ mới là thích hợp nhất.
Nhận thức này khiến cô nhóc cảm thấy rất khó chịu.
Cô chợt hối hận vì mình chưa đủ trưởng thành. Ở tuổi này mà đã gặp được người đàn ông xuất sắc như chú Hai, cô cảm thấy hơi tự ti.
Kiều Mục cảm nhận ra được Lăng Tử Hoan đang dao động.
Trêu cũng đã trêu rồi, nếu không kịp thời phanh lại, anh sợ là cô nhóc sẽ khóc mất!
Anh khẽ thở dài, vươn tay kéo lấy khuỷu tay cô, kéo mạnh cô đến trước mặt mình.
Lúc này, Lăng Tử Hoan cúi đầu dựa vào mép bàn, liếc nhìn Kiều Mục một cái, sau đó dùng gót chân cọ vào phía bên cạnh anh, đồng thời lẩm bẩm nói: "Chú Hai, làm sao đây?"
← Ch. 1784 | Ch. 1786 → |