← Ch.1779 | Ch.1781 → |
CHƯƠNG 1780: TÔI SẼ KHÔNG ĐỒNG Ý LY HÔN!
So với vẻ bình tĩnh của Tô Uyển Đông, Lăng Vạn Hình như hồn bay phách lạc.
Anh kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp kia. Dù đã ba mươi bảy tuổi rồi nhưng chị vẫn toát lên vẻ tươi đẹp ⓠ*𝐮🍸*ế*ⓝ 𝓇*ũ theo năm tháng.
Sao cô ấy có thể nói ra những lời này chứ?
Người phụ nữ dịu dàng như vậy mà lại tàn nhẫn đến mức khiến anh không thể chống đỡ.
Lăng Vạn Hình vô thức tiến về phía trước, vươn tay ra muốn ôm lấy chị, muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhau như mỗi lần âu yếm trước đây.
Nhưng anh vừa bước được một bước, Tô Uyển Đông liền nhíu mày, mệt mỏi lầm bầm: "A Hình, buông tha cho tôi đi."
Cánh tay Lăng Vạn Hình khựng lại giữa không trung, ánh mắt tràn đầy phức tạp, thật lâu sau mới khàn giọng hỏi: "Uyển Đông, em không yêu anh nữa sao?"
Anh đã quen với việc người phụ nữ này ở bên cạnh hằng ngày để lo lắng mọi thứ cho anh, cũng đã quen với sự quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ mỗi ngày của cô ấy.
Bao nhiêu chuyện như mới vừa xảy ra ngày hôm qua, tại sao chỉ mới một tuần lễ ngắn ngủi, cô ấy có thể dứt khoát bảo anh buông tay như vậy?!
Anh buông tay thế nào được đây?!
Từ giờ trở đi, không có cô ấy, anh nên sống thế nào?!
Là không yêu nữa? Hay còn một bí mật nào khác?
Sau đó, Lăng Vạn Hình nghe được một câu khiến anh đau đến thấu xương cốt, lan từ trái tim đến tứ chi.
Chị nói: "Đúng, không yêu nữa!"
Chính xác mà nói là không muốn yêu nữa!
Đời người vẫn còn rất nhiều thời gian để chị tận hưởng cuộc sống. Chị không muốn giam mình trong nhà họ Lăng nữa, cũng không muốn để anh làm ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của bản thân nữa.
Vì anh mà chị đã từng tự giam mình suốt hai mươi năm. Kể từ bây giờ, chị muốn dùng phần còn lại của cuộc đời để tìm lại bản ngã đã mất đi của mình.
Lăng Vạn Hình không biết Tô Uyển Đông rời đi từ lúc nào, anh cứ đứng tại chỗ như vậy, ngẫm đi ngẫm lại câu nói 'Không yêu nữa' của chị.
Dưới ánh nắng chói chang, nhưng anh lại cảm thấy lạnh lẽo.
Toàn bộ mọi thứ sau khi gặp lại đều đi chệch quỹ đạo mà anh dự đoán.
Anh cho rằng, nhẹ giọng dỗ dành là có thể khiến chị thay đổi quyết định. Anh nghĩ rằng, đây chỉ là suy nghĩ của phụ nữ trong việc tranh giành sự ↪️𝒽·𝖎ề·𝐮 ↪️·𝒽υ·ộ·𝓃·g.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, Tô Uyển Đông nói thẳng không cần anh, không yêu anh.
Anh nghĩ, đúng là nói dối!
Yêu anh hai mươi năm cơ mà, sao lại có thể không yêu nữa chứ!
Đêm đêm bầu bạn, mỗi điểm dừng chân, dần dần tích tụ lại, chính là tình yêu không hề dè dặt của chị.
Lăng Vạn Hình nhằm mắt, hơi thở г*ⓤ*𝖓 𝖗*ẩ*ÿ.
Không nên như vậy, mọi chuyện không nên như vậy mới đúng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh hé mắt ra, vui 💲·ướ·п·𝐠 quay lại, "Uyển Đông!"
Khoảnh khắc quay đầu cất tiếng gọi, anh lại trông thấy Tô Dụ Cảnh với vẻ mặt châm chọc.
Lăng Vạn Hình hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Anh không muốn cho người khác trông thấy vẻ yếu ớt và không cam lòng của một người đàn ông.
Lúc này, Tô Dụ Cảnh đứng trước mặt anh, ánh mắt giễu cợt hỏi mỉa: "Nếu đã nói chuyện với em gái tôi xong rồi, anh định bao giờ kí vào đơn ly hôn?"
Lăng Vạn Hình chắp tay, mím môi nhìn ra chỗ khác, "Tôi sẽ không ly hôn!"
"Ồ!" Tô Dụ Cảnh nghe xong thì cười nhạt,
"Chuyện ly hôn này, chỉ sợ không phải một người là có thể quyết định. Nếu anh đã u mê không tỉnh thì nhà tôi chỉ còn cách khởi kiện ly hôn với anh. Đến lúc đó, anh Lăng đừng có trách chúng tôi trở mặt vô tình."
Nghe được lời cảnh cáo của đối phương, mặt Lăng Vạn Hình hơi sa sầm, đáp lại không chút nể nang, "Dù có ra tòa, tôi cũng không đồng ý ly hôn. Hẳn là anh Tô cũng biết, muốn ly hôn thì phải có lí do, mà tôi với Uyển Đông thì không có đủ điều kiện cần thiết để ly hôn!"
"Không có ư?" Tô Dụ Cảnh hỏi ngược lại, "Anh kết hôn với em gái tôi hai mươi năm mà không biết con bé muốn gì? Cuộc sống hôn nhân như vậy thì khác gì làm cảnh?"
← Ch. 1779 | Ch. 1781 → |