Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1779

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1779
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1779: A HÌNH, DỪNG Ở ĐÂY THÔI

Đại khái là trong chuyện tình cảm này, Lăng Vạn Hình hoàn toàn không biết cách xử lí.

Theo quan điểm của Tô Uyển Đông, kiểu người có tư duy "thẳng nam" như anh khiến chị thấy hơi buồn cười, hơn nữa lại càng bất lực.

Những lời mà Lăng Vạn Hình tự cho là thích hợp cứ quanh quẩn bên tai, Tô Uyển Đông nhìn anh, cuối cùng cười nhẹ, "Nhưng bây giờ tôi không cần anh nữa, cho nên vẫn nên ly hôn đi."

Vẻ mặt nôn nóng của Lăng Vạn Hình lập tức cứng lại.

Tôi không cần anh...

Những lời này đâm thẳng vào tim.

Tô Uyển Đông liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, cong môi, "Tôi cũng không cố tình muốn ồn ào ly hôn, chẳng qua là cảm thấy hơi mệt một chút, muốn buông tha chính mình, cũng buông tha cho cả anh. Chuyện ly hôn không liên quan đến người khác, anh không cần phải nhấn mạnh 🍳υ𝐚.n 𝐡.ệ giữa hai người các anh nữa. Trước đó tôi đi mà không nói lời từ biệt, đúng là hơi tùy hứng. Nếu như tôi đã gây ra phiền phức cho anh thì tôi xin lỗi."

Giọng điệu của chị vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng Lăng Vạn Hình lại khó có thể cảm nhận được sự dịu dàng của chị.

Rõ ràng ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng của chị là một trái tim sắt đá.

Lăng Vạn Hình như nghẹn thở, quá nhiều cảm xúc đánh thẳng vào lý trí của anh.

"Uyển Đông, anh sẽ không đồng ý ly hôn, cũng không cần em buông tha cho anh, anh sẽ không bao giờ để em đi! Nếu em cảm thấy anh đối xử với em chưa đủ tốt, vậy thì sau này anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên em hơn. Nếu em không thích anh gặp Tiểu Trúc, anh có thể hứa với em là từ giờ sẽ không gặp cô ấy nữa. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn, cũng không bao giờ đồng ý. Chỉ cần anh không kí tên vào đơn thỏa thuận ly hôn thì nó sẽ không bao giờ có hiệu lực. Em là người vợ mà Lăng Vạn Hình anh cưới, trước đây là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng vẫn là như vậy!"

Nghe lời nói hùng hồn độc đoán của anh, Tô Uyển Đông rủ mắt, chậm rãi bật cười, "Cần gì phải vậy? Nếu đưa nhau ra tòa, sợ là sẽ khiến mọi người chê cười!"

Nghe xong, Lăng Vạn Hình nắm lấy cổ tay chị, trong lúc mất khống chế cũng quên mất việc kiểm soát sức lực, "Uyển Đông, rốt cuộc thì em muốn anh phải thế nào, không thể nói thẳng ra sao? Câu ly hôn lúc nào cũng treo trên miệng, em nóng lòng muốn rời khỏi anh đến thế ư?! Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Thứ nhất, anh không có lỗi với em, thứ hai không hề phản bội em, còn chưa đủ sao?"

Đủ không?

Căn bản không đủ!

Nhìn dáng vẻ thất thố của Lăng Vạn Hình, Tô Uyển Đông vẫn thấy tuy đó là người đàn ông quen thuộc, nhưng đột nhiên chị lại cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu anh.

Hóa ra chủ động trả giá, hy sinh suốt hai mươi năm, quay đầu lại anh ấy vẫn không hề biết mình muốn cái gì.

Có lẽ do đã quen hưởng thụ cảm giác được yêu, cho nên mới không ngừng đòi hỏi sự dịu dàng nơi chị.

Có câu này quả không sai, anh không ngần ngại chất vấn mình như vậy, đơn giản chính là vì ỷ vào tình cảm sâu nặng của chị.

Đáng tiếc, tình cảm có chân thành sâu nặng đến đâu đi chăng nữa thì cũng không chống lại nổi hiện thực và thời gian.

Tô Uyển Đông không muốn tiếp tục tranh cãi không cần thiết với anh nữa. Chị thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, thở dài một tiếng, "A Hình, dừng ở đây thôi. Anh không sai, tôi cũng không sai, đến bây giờ chỉ có thể nói là tình cảm vợ chồng chỉ có duyên đến đây thôi. Tôi rất cảm ơn vì anh đã có thể tới tìm tôi, nhưng vào giây phút đưa ra tờ thỏa thuận ly hôn kia, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cùng anh trở về. Anh nghĩ tôi tùy tiện cũng được, vô lý cũng được, hiện tại yêu cầu duy nhất của tôi là ly hôn."

Tô Uyển Đông dùng thái độ mềm mỏng nhất để bày tỏ sự kiên quyết sâu sắc nhất của mình.

Chị không cần Lăng Vạn Hình nữa, đó là sự thật, không bao giờ cần nữa!

Lúc này, có cơn gió vô hình thổi qua, cực kì giống đoạn tình cảm chôn vùi theo gió kia của Tô Uyển Đông.

Tất cả như khói như sương, sau khi phân tán đều có lối đi riêng cho mình.

Chương (1-2252)