Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1778

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1778
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1778: CẦN GÌ PHẢI GIẬN DỖI LY HÔN?!

Trong ấn tượng, Lăng Vạn Hình chưa bao giờ phải cúi đầu trước người ngoài.

Hiện tại, vì để cứu vãn mà anh bắt buộc phải hạ thấp tư thế, ngay cả sâu trong đáy mắt cũng ẩn chứa tia cầu khẩn.

Thấy vậy, Tô Dụ Cảnh từ chối thắng thừng,

"Em gái tôi và anh có chuyện gì để nói?"

Lăng Tử Hoan đứng bên cạnh cúi đầu không nhúc nhích, nắm chặt tay Tô Uyển Đông không buông, vẻ mặt rối rắm.

Cô cảm thấy người ba tồi tệ của mình có ngày hôm nay rất đáng đời. Nhưng trong thâm tâm, cô lại không muốn ba và mẹ mình trở thành người xa lạ.

Loại mâu thuẫn này khiến cô cau chặt mày, không biết làm thế nào cả.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, dưới ánh mặt trời chói chang, Tô Uyển Đông nhìn Tô Dụ Cảnh khẽ mỉm cười, "Anh, chơi nửa ngày cũng mệt rồi, anh đưa Hoan Hoan đi ăn gì đó đi."

Tô Dụ Cảnh đột ngột quay người lại, nhìn vẻ mặt ung dung của Tô Uyển Đông thì không đồng tình hỏi ngược lại, "Em còn muốn trò chuyện với anh ta?"

"Có một số việc, chung quy vẫn phải nói rõ ràng thì mới có thể giải quyết xong."

Thấy em gái mình kiên trì như vậy, tuy trong lòng Tô Dụ Cảnh không vui nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của chị.

Biết anh đã thỏa hiệp, Tô Uyển Đông lập tức kéo Lăng Tử Hoan tới, nhỏ giọng dặn dò, "Đi ăn gì với bác con đi, lát nữa mẹ sẽ tìm con."

Cô nhóc mím môi gật đầu, đảo mắt nói thầm: "Mẹ không cần phải chịu ấm ức. Dù quyết định của mẹ ra sao, con đều ủng hộ mẹ."

"Được, đi đi."

Tô Uyển Đông nhéo má Lăng Tử Hoan, nhìn theo cô nhóc và Tô Dụ Cảnh đến khi bóng hai người biến mất ở khúc quanh phòng khách mới thu mắt về, bình tĩnh nhìn thẳng vào Lăng Vạn Hình, "Ngài Lăng, ngài muốn nói chuyện gì?"

Một câu ngài Lăng đã vạch rõ giới hạn giữa hai người.

Vì cách xưng hô này mà trái tim Lăng Vạn Hình bỗng nhói đau.

Anh bước nhanh đến, cách chị nửa mét thì không thể tin được mà cau mày, "Uyển Đông, em gọi anh là gì?"

Ánh mắt trong trẻo của Tô Uyển Đông nhìn thẳng vào Lăng Vạn Hình, tuy vẫn dịu dàng trong trẻo như cũ, nhưng đã mất đi tình cảm anh quen thuộc, "Ngài Lăng."

Chị bình thản nhắc lại, điềm tĩnh lại hiền hòa.

Tô Uyển Đông vẫn là người con gái Giang Nam dịu dàng đó, nhưng chị không bao giờ là bà chủ hữu danh vô thực của nhà họ Lăng kia nữa.

Vào giờ phút này, hàng ngàn hàng vạn lời Lăng Vạn Hình muốn nói đều bị cách gọi 'Ngài Lăng' lạnh nhạt này bóp nghẹt.

Anh đã dự đoán vô số cảnh tượng khi gặp lại, nhưng không ngờ lại diễn ra như thế này.

Lăng Vạn Hình vô thức bước lên trước, muốn tìm ra manh mối gì đó qua ánh mắt của chị.

Nhưng dù anh nhìn một lúc lâu, cũng không thấy gì khác ngoài dáng vẻ hoảng hốt của chính mình.

"Anh đã kí tên vào bản thỏa thuận ly hôn mà tôi để lại chưa?"

Tô Uyển Đông nhìn thẳng vào mắt anh, một lần nữa lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Yết hầu Lăng Vạn Hình chuyển động, ánh mắt bỏng rát, vừa gấp gáp vừa nghi hoặc hỏi: "Uyển Đông, tại sao đột nhiên lại muốn ly hôn? Chẳng lẽ vì Tiểu Trúc trở lại? Nhưng anh đã nói với em..."

Một tiếng Tiểu Trúc khiến màng nhĩ Tô Uyển Đông đau đớn.

Chị khẽ thở dài, không dấu vết khẽ nhíu mày cắt ngang lời Lăng Vạn Hình, "Đến bây giờ anh vẫn chưa biết tại sao tôi ly hôn ư?"

Lăng Vạn Hình li3m khoang miệng, kiên nhẫn giải thích, "Uyển Đông, anh thật sự không hiểu. Bao nhiêu năm qua chúng ta nương tựa lẫn nhau, sao đột nhiên em lại muốn ly hôn, anh quả thật không nghĩ ra. Nếu em vì Tiểu Trúc trở lại, vậy thì anh có thể đảm bảo với em, anh và cô ấy chưa hề xảy ra chuyện gì."

"Nếu trong lòng em thấy ấm ức, hoàn toàn có thể nói với anh, cần gì phải giận dỗi ly hôn? Lúc trước mấy anh em có nói với anh, bảo anh lựa chọn xong rồi hẵng tới tìm em. Nhưng theo anh thì chuyện này vốn không cần phải lựa chọn, anh cần em, vẫn luôn chỉ cần em!"

Chương (1-1890 )