← Ch.1767 | Ch.1769 → |
CHƯƠNG 1768: LĂNG VẠN HÌNH BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ HỌ TÔ
Lăng Vạn Hình không ngờ Tô Dụ Cảnh lại thẳng thừng đuổi khách.
Sắc mặt anh hơi thay đổi, chân mày nhíu lại, thoáng vẻ giận dữ: "Đường chủ Tô, tôi biết Uyển Đông..."
"Ngài Lăng, mời ngài đi bên này!"
Lăng Vạn Hình còn đang nóng lòng muốn bày tỏ tâm ý, nhưng bác Tô đã đi thẳng đến trước mặt anh, đưa tay hướng về phía cổng chính.
"Đường chủ, bà chủ đang đợi anh ở từ đường, nói có việc muốn bàn với anh!"
"Được, tôi qua đó ngay!" Tô Dụ Cảnh nói xong ném hết thức ăn cho cá trong tay mình, đứng dậy đi vào trong sân.
Cả đời này Lăng Vạn Hình cũng không thể ngờ, thân là chủ của gia tộc lớn ở Lệ Thành, đến Lũng Hoài lại bị đối xử lạnh lùng như thế.
Anh đứng một mình bên ao nước, nhìn bóng lưng Tô Dụ Cảnh rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Dù Tô Dụ Cảnh phủ nhận thế nào, Lăng Vạn Hình vẫn tin chắc rằng Tô Uyển Đông đang ở ngay đây!
Bác Tô thấy Lăng Vạn Hình không phản ứng, bất ngờ tiến lên trước một bước, nhắc nhở: "Ông chủ Lăng, tôi tiễn ngài ra cổng!"
Lăng Vạn Hình thu hồi tầm mắt, nhìn bác Tô, cuối cùng đành ra về tay không.
Đây là Lũng Hoài, tạm thời anh không thể x_⛎ⓝ_🌀 độ_✝️ với nhà họ Tô được.
Đi trên lối mòn lát sỏi, Lăng Vạn Hình hơi thất thần, chủ động bắt chuyện: "Nghe nói dạo trước nhà họ Tô vừa tìm lại được người con gái thất lạc nhiều năm?"
Bác Tô đi bên cạnh anh nghe hỏi bèn mỉm cười lắc đầu, "Đều là lời bên ngoài đơm đặt thôi, ông chủ Lăng không cần tin!"
Đơm đặt?
Bước chân của Lăng Vạn Hình loạn mất một nhịp, bàn tay vô thức siết lại, nhìn bác Tô đăm đăm, "Nếu đúng là đơm đặt, sao nhà họ Tô không giải thích? Hơn nữa, nhà họ Tô còn tổ chức tiệc rình rang..."
"Có gì mà giải thích, cây ngay không sợ 🌜𝒽·ế·т đứng, không phải sao? Ông chủ Lăng cũng là người đứng đầu một gia tộc, tin rằng ngài cũng không thể nghe chút gió lay cỏ động là đã tự mình đứng ra giải thích!"
"Bao năm nay, nhà họ Tô chưa bao giờ có con gái thất lạc. Tin này nói không chừng là lời đồn do đối thủ cạnh tranh của chúng tôi tung ra, không đáng tin!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng, bác Tô khẽ cúi người, "Ông chủ Lăng, tôi không tiễn nữa."
Dứt lời, bác Tô không để anh có cơ hội gặng hỏi, quay người khóa cổng lại.
Hôm nay, Lăng Vạn Hình may mắn vào được nhà họ Tô, nhưng không thu hoạch được gì đã bị ép ra ngoài.
Anh đứng tại chỗ nhìn cánh cổng lớn, tâm trạng rất phức tạp.
Lẽ nào... Uyển Đông không ở đây thật sao?
Nhưng vừa rồi anh thấy rất rõ thái độ của Tô Dụ Cảnh không hề thân thiện với mình chút nào.
Người đến nhà là khách, huống hồ cả hai đều là người của gia tộc có tiếng tăm. Tuy anh đến thăm đột ngột, nhưng cũng không nên bị đối đãi như vậy.
Tô Dụ Cảnh không thể vô duyên vô cớ có thành kiến với anh.
Trong lúc đứng bên ngoài ngẩn người, Lăng Vạn Hình không hề hay biết Tô Uyển Đông cũng đang đứng phía sau cánh cửa cách đó vài mét.
"Có khách đến nhà sao?" Tô Uyển Đông nhìn về phía cánh cổng khép chặt, dịu dàng hỏi bác Tô.
Nhà họ Tô rất ít khi có khách đến thăm.
Khi nãy nghe người giúp việc nói ngoài cổng ôn ào, đúng lúc chị đi ngang qua, thấy bác Tô đã đóng cổng xong quay lại.
Bác Tô vội đi đến trước mặt Tô Uyển Đông, điềm tĩnh cười, "Không có khách, đối phương đi nhầm nhà thôi, đã quấy rầy đến cô chủ à?"
Tô Uyển Đông mỉm cười, "Không, nghe nói anh Cả ở sân trước, tôi có chút chuyện muốn bàn với anh ấy. Anh ấy không ở đây sao?"
Bác Tô vừa ra hiệu cho Tô Uyển Đông quay vào trong nhà, vừa nói: "Đường chủ qua từ đường rồi, hay là cô chủ đến phòng trà ngồi đợi một lát, tôi đi báo với đường chủ một tiếng."
Tô Uyển Đông dời mắt khỏi cổng lớn trước sân, "Cũng được, làm phiền bác vậy!"
← Ch. 1767 | Ch. 1769 → |