Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1757

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1757
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1757: LĂNG TỬ HOAN ĐI LŨNG HOÀI

Nụ cười bên khóe môi Kiều Kình hơi cứng lại vì lời cảnh cáo của Kiều Mục.

Yết hầu anh ta chuyển động, ánh mắt thản nhiên, "Nếu Vân An đã chọn anh thì đương nhiên anh sẽ không để cô ấy thất vọng."

Kiều Mục nhếch môi như cười như không, trước khi quay đi bỏ lại một câu, "Như vậy thì còn gì bằng, tôi còn có việc phải đi trước, tiệc gia đình thì phiền anh ăn hộ cả phần tôi luôn."

Kiều Kình đứng yên tại chỗ, nhìn Kiều Mục sải rộng bước chân, lắc đầu thở dài một tiếng.

Ngày hôm nay, mối q𝐮🔼*𝖓 h*ệ vốn hòa hợp giữa anh ta và Kiều Mục đã trở nên càng lúc càng xa, đôi khi ngay cả anh ta cũng không khỏi cảm thán. Thật ra thì rất nhiều thời điểm, mọi người cũng không thể làm theo ý mình.

***

Tối đó, Kiều Mục lái xe thẳng về biệt thự Long Hồ Lam.

Cô nhóc còn đang ở nhà một mình chờ anh, không biết có ăn nhiều cơm hay không.

Vốn dĩ tối nay anh muốn đưa cô cùng đến tham dự buổi tiệc đính hôn, nhưng vừa nghe tin Lăng Vạn Hình cũng ở đó, cô nhóc nhất định không chịu đi nữa.

Trên đường về nhà, Kiều Mục còn đặc biệt mua cho cô một miếng bánh Mousse.

Anh dừng xe ở cửa biệt thự, lúc xuống xe còn vui vẻ ngân nga hát.

Nhưng mà, chưa đầy năm phút sau, gương mặt tuấn tú của Kiều Mục đã bị thay thế bằng vẻ u ám!

Lăng Tử Hoan không có ở nhà!

Gọi điện thoại mới biết cô nhóc đã đi đến ga tàu cao tốc!

"Lăng Tử Hoan, ai cho em chạy lung tung thế hả?"

Trong điện thoại, Lăng Tử Hoan vùi mình trong dãy ghế thương gia, đắp chăn nói nhỏ: "Chú Hai, chú đừng tức giận mà! Hoan Hoan không ra ngoài một mình đâu, bên cạnh Hoan Hoan còn có Vân Vân và Đầu Gỗ nữa!"

Nghe câu trả lời đường đường chính chính của cô nhóc, Kiều Mục tức đến đau cả não.

Mặc dù bây giờ Hoắc Trúc Nhạn không ở trong nước, nhưng cũng không thể đảm bảo bà ta sẽ không âm thầm ra tay với Lăng Tử Hoan.

Kiều Mục day trán, cứng rắn yêu cầu, "Bất kế bên cạnh em có ai, đến trạm kế tiếp phải lập tức xuống ga, tôi phái người đi đón em!"

"Không muốn!" Lăng Tử Hoan từ chối thẳng thừng, "Chú Hai, chú đừng có lừa cháu, buổi chiều cháu cũng nghe thấy mọi người gọi điện thoại rồi. Mẹ đang ở Lũng Hoài đúng không? Mọi người đều biết tin tức của mẹ mà lại không nói cho cháu biết. Đằng nào bây giờ cháu cũng biết rồi, cháu phải đi tìm mẹ!"

Kiều Mục: "..."

Đúng là anh sơ ý quá rồi!

Không ngờ nội dung cuộc điện thoại với mấy người chú Tư lúc chiều lại bị cô nhóc nghe trộm được!

Kiều Mục khẽ thở dài, nhẫn nại dỗ dành: "Em nghe lời nào, muốn tìm chị ấy cũng không cần vội như vậy. Lại nói Lũng Hoài rộng như thế, em biết tìm ở chỗ nào không?"

Lăng Tử Hoan cứng cổ gật đầu, "Biết chứ, nhà họ Tô ở Lũng Hoài đấy! Buổi chiều cháu nghe hết rồi! Đầu Gỗ cũng đã điều tra giúp cháu!"

Nghe xong, một lúc lâu Kiều Mục cũng không lên tiếng!

Anh không phản đối việc cô đi tìm Tô Uyển Đông, nhưng cũng không nên tùy tiện chạy đến Lũng Hoài như vậy.

Hai cô gái như các cô lạ nước lạ cái, nếu chẳng may gặp nguy hiểm thì dù bản lĩnh của Mục Nghi có giỏi hơn nữa, cũng chưa chắc đã có thể bảo vệ được.

Kiều Mục dựa vào ghế sô pha không ngừng thở dài, sau khi châm một điếu thuốc để kìm nén cơn giận mới dịu giọng, tận tình khuyên nhủ: "Em đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc đi tìm chị ấy. Chẳng lẽ em không thử suy nghĩ, biết đâu chị ấy đi dứt khoát như vậy có lẽ vì không muốn để chúng ta tìm được? Em đột nhiên chạy đến mà không chịu cân nhắc đến cảm giác của mẹ em sao? Bọn chú đều biết tung tích của chị ấy, nhưng nguyên nhân án binh bất động chính vì lo lắng sẽ bứt dây động rừng. Ngoan, em nghe lời đi, nhanh chóng xuống tàu. Nếu như thật sự muốn đi, chú Hai có thể đi cùng em."

Nghe được lời khuyên nhủ của Kiều Mục, Lăng Tử Hoan bĩu môi im lặng một lúc lâu.

Sau đó, nước đổ đầu vịt ngập ngừng, "Vậy chú Hai mau đến đi cùng Hoan Hoan đi, đến trạm kế tiếp Hoan Hoan có thể xuống tàu chờ chú!"

Chương (1-2252)