Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1758

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1758
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1758: KHÔNG AI LÀ KHÔNG BIẾT ĐẾN ÔNG HAI HIỀN

Kiều Mục phí lời khuyên giải: "..."

Anh bất đắc dĩ hít vào một hơi thuốc lá, lúc nhả khói thì thở dài: "Nhất định phải đi sao?"

Lăng Tử Hoan cầm di động nặng nề gật đầu, giọng nói mềm nhũn: "Chú Hai, Hoan Hoan sẽ không quấy rầy mẹ đâu. Nếu mẹ không muốn gặp Hoan Hoan, Hoan Hoan liền đứng nhìn từ xa cũng được. Mẹ đau lòng rời đi như vậy, chưa biết chừng bây giờ đang ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Hoan Hoan muốn đi gặp mẹ."

Nghe giọng nói nghẹn ngào tủi thân của cô nhóc ở đầu dây bên kia, Kiều Mục khó mà tiếp tục từ chối được nữa.

Rõ ràng là anh đã đánh giá thấp tình cảm của Lăng Tử Hoan dành cho Tô Uyển Đông.

Một lát sau, Kiều Mục bảo Lăng Tử Hoan chuyển điện thoại sang cho Mục Nghi, sau tiếng sột soạt, giọng nói trầm thấp của Mục Nghi vang lên, "Cậu hai Kiều."

"Trên đường nhớ thay tôi bảo vệ cô ấy thật tốt, chuyện lần này tôi sẽ không truy cứu."

Nghe vậy, Mục Nghi liếc nhìn Lăng Tử Hoan đang không vui ôm chăn. Anh ta mím môi, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, gian nan xin lỗi: "Xin lỗi cậu hai Kiều, là bất cẩn của tôi!"

Kiều Mục nhắm hờ mắt, cau mày dặn dò, "Cô ấy còn nhỏ tuổi, suy nghĩ không chín chắn, rất nhiều chuyện không thể tùy ý theo cô ấy làm bậy. Chúng ta không biết gì về tình hình của Lũng Hoài, ngay cả chú Tư cũng tạm thời không có cách nào thăm dò được các thế lực rải rác ở Lũng Hoài. Nếu mọi người đã lên đường, vậy thì trước tiên phải đảm bảo an toàn cho các cô ấy. Trước khi tôi đến Lũng Hoài, các cậu không được hành động thiếu suy nghĩ, toàn bộ chờ tôi đến rồi tính."

Mục Nghi thầm thở dài, hứa hẹn: "Vâng, cậu hai Kiều yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô Lăng và cô Hoắc."

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Mục nhìn điếu thuốc chưa hút hết trong tay, li3m li3m khoang miệng rồi dúi thẳng điếu thuốc vào gạt tàn.

Anh không chần chừ quá lâu, thuận tay cầm áo khoác rồi ra cửa.

Dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể để cô gái của anh ở Lũng Hoài liêu lĩnh một mình.

Lúc này, bóng đêm bao trùm.

Kiêu Mục tùy tiện ném áo khoác vào ghế phụ lái, định chạy thẳng tới sân bay.

Ngồi máy bay từ Lệ Thành đến Lũng Hoài mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Thời gian đến đó cũng sẽ không quá lâu.

Đột nhiên một chiếc ô tô màu đen bất ngờ từ giao lộ phía trước lao tới.

Kiều Mục đang khởi động xe, nên không để ý lắm.

Nhưng chiếc xe đối diện bỗng bóp còi, nháy mắt đã dừng lại bên cạnh xe anh.

Kiêu Mục thấy người từ trên xe bước xuống rất quen mắt, là vệ sĩ của ba anh.

"Cậu Hai!" Vệ sĩ đi đến cạnh xe anh, gõ gõ vào cửa kính, "Ông chủ bảo tôi tới đưa ngài ra sân bay!"

Kiều Mục ngạc nhiên nheo mắt, "Để làm gì?"

Vệ sĩ ôn hòa nở nụ cười, "Ông chủ đã chuẩn bị xong máy bay, sẽ trực tiếp đưa ngài đến Lũng Hoài!"

Ông già tốt bụng như vậy sao?!

Dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của Kiều

Mục, vệ sĩ lại giải thích: "Cậu Hai không cần lo lắng, trong khoang tàu cao tốc mà cô Lăng ngồi có mười hành khách khác đều là người của chúng ta. Ông chủ bảo tôi nói với cậu Hai, sau khi đến Lũng Hoài sẽ có người tiếp ứng mọi người."

Có lẽ lời của vệ sĩ đã vượt khỏi nhận thức của Kiều Mục.

Anh cầm áo khoác xuống xe, nghi hoặc: "Ai sắp xếp việc tiếp ứng?"

Không phải là anh ít khi thấy chuyện lạ!

Nhưng dù sao thì khu vực Lũng Hoài kia, cả anh và toàn bộ mấy anh em của mình đều chưa từng đặt chân đến. Đây cũng chính là lí do vì sao mà bọn họ chần chừ chưa vội hành động.

Dù sao thì phép vua phải thua lệ làng, nếu cứ tùy tiện đi đến, chỉ sợ sẽ mang lại những phiền toái không cần thiết!

Lúc này, vệ sĩ chớp chớp mắt nhìn Kiều Mục bằng ánh mắt kì lạ, kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên là ông chủ sắp xếp rồi. Tóm lại cậu Hai cứ yên tâm, khu vực Lũng Hoài bên kia, ngài chỉ cần nhắc đến ông hai Hiền là không ai không biết."

Chương (1-1890 )