← Ch.1753 | Ch.1755 → |
CHƯƠNG 1754: NHÀ HỌ TÔ Ở LŨNG HOÀI TÌM ĐƯỢC CON GÁI RỒI!
Hai người đáp lời rồi rời đi, ánh mắt Hàn Vân Đình chợt lóe lên: "Làm anh em, có thể giúp chúng ta đều giúp rồi. Nếu anh Cả vẫn không nhìn rõ sự thật thì đúng là khiến người ta thất vọng."
Ba ngày trước bọn họ đã biết tin tức của Tô Uyển Đông.
Chẳng qua con đường điều tra của anh Cả đúng là có người đứng giữa làm khó.
Không phải bọn họ, mà là... người bên chị dâu!
Bọn họ cũng không ngờ, người phụ nữ từ năm mười tám tuổi đã theo bên cạnh anh Cả lại không hề là một cô gái yếu đuối không nhà để về!
Năm phút sau, Lăng Vạn Hình đưa ly rượu trống không cho nhân viên phục vụ đi ngang qua.
Anh đứng một mình thật lâu, sau khi suy nghĩ dần rõ ràng thì nghe được tiếng nói chuyện không lớn không nhỏ sau lưng.
"Ông Lưu, mấy ngày nay làm gì mà mất hút thế? Tìm ông đi uống rượu mà không thấy mặt mũi đâu cả!"
Ông Lưu hơi đảo mắt liếc bóng lưng Lăng Vạn Hình một cái, cao giọng nói: "À, bận công tác chứ sao! Mấy hôm trước đi một chuyến Lũng Hoài - Tô Hàng, vốn muốn bàn chuyện hợp tác thôi, không ngờ lại nghe được một câu chuyện li kì, đặc sắc vô cùng!"
"Chuyện gì chuyện gì, nói nghe xem nào!"
Hai người đàn ông cầm ly rượu chậm rãi tản bộ trên sân cỏ.
Có lẽ là muốn để người nào đó nghe rõ rành mạch câu chuyện cho nên lúc bọn họ nói chuyện cũng cố ý đi chậm lại.
Ông Lưu nhìn quanh một lát, ra vẻ thần bí nói: "Nghe nói đến Tô thị ở Lũng Hoài chưa?"
Đối phương kinh ngạc lắc đầu, "Chưa từng nghe nói!"
"Chưa nghe? Gia tộc danh giá hàng đầu Tô Hàng, thật chưa nghe đến?"
Ông Lưu trưng ra vẻ mặt gặp như gặp phải ma trừng bạn mình, ngay cả giọng nói cũng vô thức tăng lớn.
Đối thoại của hai người lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lăng Vạn Hình.
Anh vốn không có lòng dạ nào để ý tới chuyện này chuyện nọ của mấy nhà giàu, nhưng nghe thấy tên gia tộc nhà người ta là họ Tô thì lại vô thức dựng tai lên.
Tô thị...
Bỗng nhiên tim anh đập loạn.
Hai người kia thấy Lăng Vạn Hình dừng lại cách mấy mét thì trao đổi ánh mắt, ông Lưu nói tiếp: "Không trách ông chưa nghe nhắc tới, ông cũng ít qua lại bên Tô Hàng mà, không biết là chuyện thường."
"Thế ông nói mau lên đi, chuyện của gia tộc đứng đầu chắc là chấn động lắm!"
Ông Lưu gật đầu như thật, rành rọt nói: "Mấy hôm trước, cả Tô Hàng đều đồn rằng con gái nhà họ Tô mất tích hai mươi năm đã tìm được rồi!"
"Hả? Chỉ thế thôi à? Thế thì có gì kì lạ đâu. Trên TV cũng hay thấy được loại tin tìm được con cái mất tích như thế này mà!"
Ông Lưu hừ lạnh một tiếng, sẵng giọng mắng: "Ông biết cái gì! Tô thị ở Lũng Hoài là gia tộc truyền thừa vài chục thế hệ. Phải biết, ngay ngày tìm lại được con gái, Đường chủ Tô thị ở Lũng Hoài lập tức trao quyền kế thừa mười ba cái giáo hội cho cô ấy đấy."
"Loại gia tộc truyền thừa hơn nghìn năm này ấy mà, mỗi giáo hội có ít nhất mười cái công ty hơn nghìn người. Ông nghĩ thử xem, mười ba cái giáo hội thì có bao nhiêu tiền bao nhiêu tài hử!"
Đối phương lập tức hít sâu một hơi: "Má! Tôi thật đúng là ếch ngồi đáy giếng. Nhưng... nếu cô gái này được yêu thương như vậy thì sao lại bị thất lạc hơn hai mươi năm chứ?"
Hai mươi năm... con số này làm lòng Lăng Vạn Hình rối loạn.
Liệu có phải là Uyển Đông của anh không?
Lúc này ông Lưu lén lút liếc Lăng Vạn Hình một cái, nhún vai: "Thất lạc thế nào thì tôi chịu. Tôi chỉ nghe nói sau khi tìm lại được con gái, Tô thị ở Lũng Hoài không chỉ bày tiệc, thậm chí còn miễn giảm tiền thuê nửa năm cho toàn bộ cửa hàng mà bọn họ cho thuê. Cứ như đại xá thiên hạ vậy. Nhưng kiểu gia tộc truyền thừa thế này khó tránh khỏi tác phong xưa cũ, cũng có thể hiểu được."
← Ch. 1753 | Ch. 1755 → |