Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1755

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1755
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1755: ANH CẢ TỰ CẦU NHIỀU PHÚC ĐI!

Lúc này Lăng Vạn Hình đã dừng chân, nghe bọn họ nói chuyện. Chỉ vài phút ngắn ngủi mà ánh mắt anh sáng lên tia sức sống chưa từng có.

Anh không kìm được chậm rãi tới gần, hắng giọng cắt ngang hai người đang thì thầm nói chuyện kia.

Hai người đồng loạt quay đầu lại, thấy Lăng Vạn Hình thì khách sáo gật đầu chào, "Ông chủ Lăng!"

"Ông Lưu, xin lỗi đã quấy rầy, vừa rồi tôi vô tình nghe được hai người nói chuyện nhà họ Tô ở Lũng Hoài, xin hỏi cô con gái nhà họ Tô kia năm nay bao nhiêu tuổi?"

Ông Lưu nghe vậy thoáng nghĩ ngợi một lát, sau đó khó xử lắc đầu: "Chuyện này đúng là không nghe nói. Nhưng có một lần tôi nhìn thấy từ xa, tuy chỉ có bóng dáng thôi nhưng có vẻ cũng không quá trẻ. Tôi nghĩ là khoảng trên dưới ba lăm gì đó. Nghe nói hình như hơn mười tuổi đã lạc đường, lạc mất người nhà. Sao vậy ông chủ

Lăng, chẳng lẽ cậu quen cô gái mất tích nhà họ Tô à?"

Trên dưới ba lăm!

Lăng Vạn Hình nghe câu trả lời của đối phương thì hưng phấn nhếch môi.

Lại nghe ông Lưu ngờ vực hỏi thì anh không đáp thẳng mà khách sáo gật đầu, "Cảm ơn đã cho tôi biết, xin lỗi, tôi đi trước!"

Lăng Vạn Hình nói xong liền sải bước đi, còn không quên cầm di động ra bấm gọi.

Anh cần nhanh chóng tìm hiểu mọi chuyện về nhà họ Tô ở Lũng Hoài.

Theo lời ông Lưu nói, anh cảm thấy người con gái bọn họ nhắc đến chính là Uyển Đông.

Tiệc đính hôn còn chưa bắt đầu mà Lăng Vạn Hình đã chẳng còn lòng dạ nào tham gia nữa.

Ra khỏi giáo đường Cổ Bảo, anh đứng ở gần cổng gọi cho Tần Bách Duật.

Dưới ánh chiều tà mờ ảo, Lăng Vạn Hình cầm di động, giọng nói gấp gáp, "Chú Tư, nhà họ Tô ở Lũng Hoài là nhà mẹ đẻ của Uyển Đông đúng không?"

Lăng Vạn Hình nói thẳng vào vấn đề, nhưng lại không nhận được câu trả lời của Tần Bách Duật.

Tần Bách Duật đút một tay vào túi quần, liếc nhìn một vòng Cổ Bảo, thấy Lăng Vạn Hình ở phía xa ngoài cổng thì mới lên tiếng hỏi ngược lại, "Anh Cả muốn làm gì?"

"Anh phải chạy tới Lũng Hoài xem thử, không cần biết có phải hay không, anh phải tự mình đi xem một lần!"

Tần Bách Duật lặng một lát, "Cũng tốt."

Chờ tới lúc ngắt máy, đám người Hàn Vân Đình và Kiều Mục đều nhìn sang phía anh.

Mặc Lương Vũ lại chỉ lắc ly rượu của mình cười khẽ, "Em cảm thấy dáng vẻ này của anh Cả là lời giải thích hoàn mĩ nhất cho câu nói mất đi rồi mới hiểu quý trọng."

Nói xong, cậu ta uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, liếc nhìn phía xa Cổ Bảo khẽ than, "Nếu anh ấy có thể sớm phát hiện ra điểm tốt của chị dâu thì có lẽ đã không vất vả như vậy để tìm người!"

Kiều Mục nghe thế thì cười lạnh, "Bây giờ anh ấy cũng chưa chắc đã phát hiện chị dâu tốt chỗ nào. Có thể chỉ là trong lòng anh ấy không chịu nổi người bên cạnh hơn hai mươi năm chợt không nói tiếng nào đã rời đi mà thôi."

Hàn Vân Đình liếc Kiều Mục một cái, gật đầu đồng ý, "Tôi cũng nghĩ vậy. Suốt bao nhiêu năm không yêu người ta, để khi người rời đi lại luyến tiếc, tám phần mười là do thói quen!"

Mặc Lương Vũ nắm ly rượu trợn mắt há hốc miệng lẩm bẩm: "Nếu anh Cả biết các anh bêu xấu anh ấy như thế liệu có tức giận mà tuyệt giao không?"

Tần Bách Duật đứng bên cạnh lên tiếng: "Không hẳn là bôi xấu!"

Mặc Lương Vũ hậm hực "à" một tiếng. Trước giờ cậu ta không dám xen lời anh Tư, chỉ có thể gượng gạo cười khẽ: "Vậy chỉ có thể để anh Cả tự cầu nhiều phúc thôi! Nhưng gia đình chị dâu trâu bò như thế, sao suốt bao nhiêu năm chị ấy lại cam nguyện làm người phụ nữ sau lưng anh Cả vậy? Nhà họ Tô ở Lũng Hoài, nghe có vẻ không thua kém mấy gia tộc ở Lệ Thành chúng ta!"

Chương (1-1890 )