← Ch.1752 | Ch.1754 → |
CHƯƠNG 1753: NGƯỜI TRƯỚC MẮT VÀ NGƯỜI TRONG LÒNG, ANH CHỌN AI?
Lăng Vạn Hình không cảm thấy việc này do chú Tư gây ra, chỉ không tưởng tượng nổi rốt cuộc là ai có thể âm thầm cắt đứt mạng lưới điều tra của mình thôi.
Nghĩ ngợi một lát, Lăng Vạn Hình nặng nề uống một hơi cạn sạch ly Champagne trong tay, li3m khóe môi rồi nói với Tần Bách Duật: "Chú Tư, nói chuyện riêng đi?"
Tần Bách Duật cười đồng ý.
Hai người họ lập tức thong thả đi tới một góc không người. Kiều Mục nhìn cảnh này thì chỉ hờ hững nhếch môi.
Lăng Vạn Hình đứng trước mặt Tần Bách Duật, thở dài một hơi, "Chú Tư, cậu nói thật cho anh nghe, cậu không tra được tin tức của Uyển Đông thật ư?"
Tần Bách Duật bình tĩnh nhìn sâu vào Lăng Vạn Hình, trầm giọng hỏi: "Anh Cả lựa chọn xong rồi à?"
"Anh lựa chọn cái gì?" Lăng Vạn Hình khó hiểu.
Tần Bách Duật âm thầm lắc đầu, giọng nghiền ngẫm nói: "Anh muốn biết tin của chị dâu là muốn tìm chị ấy về, hay chỉ muốn biết chị ấy ở đâu thôi?"
Lăng Vạn Hình nghĩ kĩ rồi mới nói thật: "Tìm cô ấy về."
"Vậy cô Hoắc thì sao?" Ánh mắt Tần Bách Duật trở nên sâu thẳm, "Anh định xử lí cô ta thế nào?"
Lăng Vạn Hình cứng ngắc nhìn anh, không trả lời.
Tần Bách Duật thấy vậy thì không nhìn anh nữa, đưa mắt theo mặt cỏ nhìn ra xa, lạnh lùng lại ẩn ý nói: "Nếu anh Cả thật sự muốn biết tin tức của chị dâu, tối nay là một cơ hội không tồi."
"Đúng là chú biết tin tức của Uyển Đông!"
Lăng Vạn Hình nắm được trọng điểm, không vui mà cảm thán một cách kích động.
Tần Bách Duật giơ ly rượu lên lắc nhẹ, không đành lòng thấy anh em tốt của mình rơi vào trạng thái hỗn loạn như vậy, khẽ thở dài mở đường cho anh: "Anh Cả, đừng bao giờ nghi ngờ về việc phụ nữ có thể nhẫn tâm đ ến mức nào, cũng đừng bao giờ coi nhẹ thủ đoạn tàn nhẫn của bọn họ. Anh Hai từng nhắc nhở anh rồi, mục đích cô Hoắc quay lại Lệ Thành không đơn giản.
Anh tuyệt đối không nên nghi ngờ dụng ý của anh ấy, cũng không nên nhớ mãi không quên đoạn tình cảm kia."
"Anh thật sự cho rằng một người phụ nữ thậm chí còn chưa ly hôn có thể tới để nối lại tình xưa với anh sao? Rõ ràng anh biết những tin tức mình tra được là giả mà vẫn mù quáng tin tưởng. Người trước mắt hay người trong lòng, anh phải đưa ra lựa chọn đi. Nếu vẫn không nỡ từ bỏ quá khứ của anh và cô Hoắc thì... đừng cố gắng tìm tin tức của chị dâu nữa!"
Lăng Vạn Hình giật mình nhìn Tần Bách Duật, trong lúc hoảng hốt cũng như hiểu ra cái gì.
Thấy anh không nói gì, Tần Bách Duật vỗ vai người anh cả của mình một cái, cũng dùng sức ş𝒾-ế-𝖙 𝒸-𝒽-ặ-ⓣ, "Anh Cả, nếu đến giờ anh còn không hiểu được lý do chị ấy bỏ đi thì chi bằng buông tay đi."
Nói xong, Tần Bách Duật nhìn anh thật sâu rồi xoay người quay lại chỗ mấy người Kiều Mục.
Lăng Vạn Hình lại vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ suy ngẫm những lời chú Tư vừa nói.
Có lẽ, khoảng thời gian này anh thiếu nhất chính là một lời nhắc nhở.
Cũng có lẽ là vì người rất ít xen vào chuyện của người khác như chú Tư lại đưa ra lời khuyên nên anh mới tìm được điểm mấu chốt.
Lúc này, Kiều Mục thấy Tần Bách Duật quay lại thì nhìn lướt qua vai anh về phía sau, "Anh ấy hiểu ra chưa?"
Tần Bách Duật thản nhiên nhấp một ngụm
Champagne, "Nếu còn không hiểu ra thì có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ tìm thấy chị dâu đâu!"
Hàn Vân Đình nghe vậy thì chậc lưỡi, vẫy tay với hai người đàn ông mặc tây trang cạnh mình, tranh thủ lúc không có ai ở gần nhỏ giọng dặn dò: "Đi đi, nhắc lại lời tôi vừa nói với hai người một lần, không được sai chữ nào đâu đấy!"
"Vâng, cậu Hàn!"
← Ch. 1752 | Ch. 1754 → |