← Ch.1742 | Ch.1744 → |
CHƯƠNG 1743: CÓ PHẢI CẬU CÓ HIỂU LẦM GÌ VỚI TIỂU TRÚC KHÔNG?
Trước câu hỏi của Kiều Mục, Lăng Vạn Hình cau mày lạnh lùng phản bác: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với Uyển Đông vì Tiểu Trúc!"
"Thật sao?" Kiều Mục bắt tréo chân, bán tin bán nghi, dựa người ra ghế sô pha, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: "Chưa từng nghĩ đến dù chỉ một giây sao?"
Lăng Vạn Hình im lặng một cách kì lạ.
Thấy vậy, Kiều Mục cười lạnh thành tiếng: "Xem ra không phải chưa từng nghĩ đến. Đã qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn dành hết tình cảm cho Hoắc Trúc Nhạn!"
"Chú Hai!" Lăng Vạn Hình liếc nhìn anh giống như cảnh cáo, ngón tay nắm chặt lấy điếu xì gà, giải vây cho chính mình: "Tôi cũng rất bất ngờ trước chuyện này. Uyển Đông đột ngột rời đi, mọi thứ trong nhà cô ấy nói không cần là không cần, đúng là quá tùy hứng. Giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm ra cô ấy và hỏi xem cô ấy đang nghĩ gì."
Mẹ kiếp, việc này còn phải hỏi sao?
Trong lòng Kiều Mục thầm mắng một câu, anh liếc nhìn vẻ mặt buồn khổ của Lăng Vạn Hình, cuối cùng không đành lòng phải lên tiếng nhắc nhở: "Anh Cả, anh có biết Hoắc Trúc Nhạn trở về với mục đích gì không?"
Nghe vậy, Lăng Vạn Hình gật đầu: "Biết!"
Lần này đến lượt Kiều Mục ngạc nhiên, anh buông chân xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, cất cao giọng hỏi lại: "Anh biết ư?"
Lăng Vạn Hình đáp lại: "Tiểu Trúc đã nói với tôi, đương nhiên là tôi biết!"
Đôi mắt sâu xa của Kiều Mục nheo lại, anh cười nhạt thăm dò: "Vậy chị ta có nói với anh là con trai chị ta bị bệnh không?"
Dứt lời, Kiều Mục lập tức nhìn chằm chằm vào Lăng Vạn Hình bằng đôi mắt sắc bén.
Bình thường anh Cả làm việc rất quyết đoán mạnh mẽ, chỉ số thông minh rất cao, nhưng xem ra chỉ số cảm xúc gần như bằng không.
Chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm thì gà mờ không biết gì!
Lăng Vạn Hình nghe vậy thì bóp tắt điếu xì gà trong tay, mím môi nói: "Chú Hai, rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy? Tôi biết chuyện con trai của Tiểu Trúc bị bệnh, chính miệng cô ấy đã nói với tôi. Tôi cũng biết rõ lí do cô ấy đột ngột trở về lần này. Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
Giọng điệu vừa thiếu kiên nhẫn vừa ngang ngạnh này khiến Kiều Mục thấy rất tức cười.
Anh hừ lạnh một tiếng, biểu cảm lạnh lùng đi rất nhiều: "Nếu như anh đã biết chuyện, vậy thì nhất định phải biết rõ mục đích thật sự Hoắc Trúc Nhạn trở về là muốn Hoan Hoan ghép thận cho con trai chị ta!"
Kiều Mục vừa dứt lời, phòng khách đột nhiên rơi vào trong im lặng.
Động tác nghiêng người về phía trước dí tàn thuốc trên bàn trà của Lăng Vạn Hình dừng lại, anh cau mày: "Cậu đang nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Kiều Mục không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Lăng Vạn Hình bằng ánh mắt thất vọng.
Quả nhiên, anh Cả tưởng rằng mình đã biết hết mọi chuyện, nhưng chưa từng nghĩ rằng sự thật mà anh biết chỉ là kết quả của việc bên kia cố tình che giấu.
Lúc này, Lăng Vạn Hình thấy Kiều Mục không lên tiếng thì bực bội truy hỏi ngay: "Chú Hai, lời này của cậu là ý gì hả? Có phải cậu hiểu lầm gì Tiểu Trúc không?"
"Ⓒ𝖍·ế·𝐭 tiệt!" Kiều Mục văng tục, 𝖓g♓_ℹ️ế_ռ 𝓇ă_ⓝ_🌀 nghiến lợi cười lạnh: "Anh Cả, hành vi hiện tại của anh mẹ kiếp không khác gì một tên hôn quân cả! Tôi và Hoắc Trúc Nhạn đến mặt còn chưa từng gặp, anh nghĩ tôi sẽ có hiểu lầm chị ta cái gì? Từ đầu đến cuối anh không biết được mưu đồ thật sự của chị ta, lại còn ở đây ngụy biện cho chị ta sao?"
Trước lời giễu cợt không chút khách khí của Kiều Mục, sắc mặt của Lăng Vạn Hình cũng trở nên rất khó coi: "Tôi ngụy biện cho cô ấy cái gì? Chú Hai, chúng ta đều là anh em, cho dù muốn thiên vị Uyển Đông thì cũng không cần phải bôi nhọ Tiểu Trúc như vậy! Con trai cô ấy bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y. Lí do cô ấy quay lại là để nhận Hoan Hoan, không muốn sau này phải sống một mình trong cô độc, đây cũng là chuyện thường tình của con người!"
← Ch. 1742 | Ch. 1744 → |