Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1742

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1742
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1742: CHẮC CHẮN LÀ BA ĐÃ ĐUỔI MẸ ĐI!

Kiều Mục trong văn phòng nghe tiếng lập tức đặt bút máy trong tay xuống.

Anh đứng dậy bước nhanh về phía trước. Nhìn thấy ánh mắt hoảng hồn của Lăng Tử Hoan, anh nhíu mày vỗ về: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng lo lắng, nói cho chú Hai nghe nào."

Lăng Tử Hoan sải bước tới trước mặt anh, giơ điện thoại di động lên, giải thích với vẻ hoảng hốt: "Vừa rồi cháu muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng số điện thoại di động của mẹ đã không còn tồn tại. Rõ ràng tối hôm qua cháu còn liên lạc với mẹ, sao bây giờ lại đột nhiên trở thành số máy không tồn tại được?"

Kiều Mục nheo mắt nhìn đồng hồ, sau đó ôm cô nhóc vỗ nhẹ vào lưng cô: "Em có chắc là không gọi nhầm số chứ?"

Cô nhóc vội vàng lắc đầu: "Cháu đã gọi rất nhiều lần, nhưng đều báo là số máy không tồn tại."

Nghe vậy, Kiều Mục suy nghĩ một cách bình tĩnh, sau đó quay lại bàn cầm điện thoại di động của mình đưa cho Lăng Tử Hoan: "Thử gọi lại bằng di động của tôi xem sao."

Cô nhóc cắn khóe miệng, bấm số của Tô Uyển Đông một cách thuần thục, bật loa ngoài lên. Lần này ngay cả Kiều Mục cũng nghe rõ, đúng là số máy không tồn tại.

Anh sa sầm mặt, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra gần đây, nên lập tức kéo Lăng Tử Hoan ra ngoài: "Đi, chú Hai đưa em về nhà trước xem thế nào."

Chưa đến nửa tiếng, họ đã về đến nhà họ Lăng.

Lúc này, người giúp việc và chú Lăng đang đứng đợi ở ngoài phòng khách. Nhìn thấy Kiều Mục và Lăng Tử Hoan, chú Lăng vội vàng bước tới: "Cậu hai Kiều, cô chủ, sao hai người lại về đây?"

Kiều Mục nhìn lướt qua phòng khách. Còn chưa tới gần anh đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá nồng nặc trong không khí.

Lăng Tử Hoan chạy thẳng vào phòng khách mà không nói một lời. Thấy Lăng Vạn Hình đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá, cô cất giọng hỏi: "Ba, số điện thoại di động của mẹ đã không còn tồn tại, ba biết chứ?"

Lăng Vạn Hình nhả ra một ngụm khói trắng, nhìn Lăng Tử Hoan qua làn khói đang bốc lên: "Con không đi làm cho tử tế, chạy về nhà làm gì?"

Cô nhóc bước tới với vẻ tức giận, giống như một con thú con bị chọc tức. Còn chưa kịp chất vấn tiếp, cô đã nhìn thấy phần tài liệu được đặt ở mép bàn.

Mấy chữ thỏa thuận ly hôn đập vào mắt cô.

Lăng Tử Hoan nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận với ánh mắt ngỡ ngàng, hai mắt lập tức ngấn lệ, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Ba muốn ly hôn với mẹ sao?"

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình cầm bản thỏa thuận lên với vẻ bực bội, úp mặt có chữ lại trên bàn: "Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm!"

Lăng Tử Hoan xụ miệng và hét lên trong nghẹn ngào: "Chắc chắn là ba đã đuổi mẹ đi rồi phải không? Mẹ còn nói dối con là đi giải sầu, là ba không cần mẹ nữa chứ gì? Mẹ tốt như vậy, sao ba có thể làm như thế được chứ?"

Trong lòng cô nhóc đã chắc chắn rằng Tô Uyển Đông là mẹ mình. Vì vậy, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở thành một đứa trẻ không mẹ.

Trong phút chốc, nước mắt của Lăng Tử Hoan tuôn như mưa. Cô vừa khóc vừa chạy đến bàn trà, cầm lấy bản thỏa thuận. Sau khi nhìn hai lần, cô nức nở nói: "Mẹ không muốn gì cả, đến cả con mẹ cũng không cần..."

Lúc này, Kiều Mục đã xuất hiện phía sau lưng Lăng Tử Hoan.

Anh thở dài nắm lấy vai cô vỗ nhẹ, tiện tay cầm bản thỏa thuận lên. Sau khi nhìn mấy lần, anh quay về phía Lăng Vạn Hình với vẻ không đồng ý: "Anh Cả, anh đã biết chị dâu muốn đi từ lâu rồi sao?"

Lăng Vạn Hình há miệng mắc quai, nhưng vẫn xoa ấn đường, bất lực tự giải thích cho mình: "Tôi không biết."

"Ba nói dối!" Lăng Tử Hoan vừa khóc vừa hét vào mặt anh: "Mẹ đã đi từ hai ngày trước. Bản thỏa thuận này cũng được kí vào hai ngày trước. Chắc chắn là ba đã biết từ lâu rồi. Ba vì người phụ nữ xấu xa Hoắc Trúc Nhạn kia nên mới không cần mẹ nữa, có đúng không?"

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lăng Vạn Hình run lên, anh ta phiền muộn nhìn Lăng Tử Hoan, quở mắng cô bằng giọng điệu nặng nề: "Lăng Tử Hoan, con đừng có mà nói linh tinh!"

"Con không nói bậy!" Hai tay cô nhóc ⓢ●i●ế●ⓣ ↪️●♓ặ●✞, khóc rất đau lòng: "Con không quan tâm, con phải tìm mẹ trở về. Nếu như mẹ không về thì con sẽ đi với mẹ, con không cần người cha giống như ba!"

Dứt lời, Lăng Tử Hoan quay người chạy ra ngoài. Kiều Mục bất mãn nhìn Lăng Vạn Hình rồi đột nhiên thở dài một tiếng, gọi chú Lăng đi trông chừng cô nhóc.

Cô nhóc không thể chạy xa trong trang viên nhà họ Lăng, cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Lúc này điều quan trọng hơn là làm rõ chân tướng.

Kiều Mục lững thững bước về phía trước rồi ngồi xuống đối diện với Lăng Vạn Hình, hỏi một cách sắc bén: "Anh Cả, anh ly hôn vì Hoắc Trúc Nhạn sao?"

Chương (1-2252)