Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1741

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1741
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1741: TÔ UYỂN ĐÔNG QUYẾT ĐỊNH LY HÔN

Lăng Vạn Hình ra lệnh xong, nhóm chú Lăng lập tức mở cuộc điều tra.

Hai mươi phút sau, chú Lăng dẫn một người tài xế bước nhanh từ ngoài sảnh vào.

Lúc này, trong phòng khách đầy khói mù lượn lờ, trong cái gạt tàn thuốc lá trên bàn trà đã có hai đầu thuốc lá.

Chú Lăng vội vàng kêu người tài xế tiến lên phía trước, gấp giọng nói: "Thưa ông chủ, hôm bà chủ đi ra ngoài, chính người này đã đưa bà chủ đến sân bay. Tiểu Hà, cậu hãy báo cáo chi tiết những gì xảy ra ngày hôm đó cho ông chủ nghe đi!"

Cậu thanh niên tên Tiểu Hà dán chặt hai tay bên người, thuật lại sự việc một cách thận trọng.

Nghe xong, Lăng Vạn Hình lạnh giọng hỏi: "Lúc cậu đưa cô ấy ra sân bay, cậu có nhìn thấy cô ấy lên máy bay cùng với ai không?"

Tiểu Hà lắc đầu với vẻ hốt hoảng rồi giải thích: "Không ạ. Sau khi bà chủ đến sân bay đã bảo tôi quay về. Lúc đó bà chủ chỉ có một mình!"

Nói xong Tiểu Hà chợt nhớ tới một chuyện khác. Cậu ta ngập ngừng vài giây rồi nói thêm với vẻ sợ hãi: "Hôm đó bà chủ không gặp ai khác. Chỉ là... buổi sáng bà chủ có bảo tôi đi theo xe của ông chủ. Sau đó... chúng tôi thấy ông chủ vào khách sạn Hoàng Gia. Bà chủ bảo tôi đi hỏi thăm xem cô Hoắc có ở đó hay không..."

Nghe vậy, không đợi Lăng Vạn Hình phản ứng, chú Lăng đã nhìn về phía Lăng Vạn Hình với một vẻ mặt khó tin.

Mới sáng sớm đã thuê phòng?

Ông chủ, ngài không biết xấu hổ sao!

Cô Hoắc đó chắc hẳn là người phụ nữ kiêu ngạo đã từng đến nhà họ Lăng lúc trước!

Nghe tới đây, điếu xì gà trên tay Lăng Vạn Hình rơi xuống ghế sô pha.

Dường như anh ta đã biết được mấu chốt của vấn đề. Mặc kệ tàn thuốc còn nóng hổi của điếu xì gà làm cháy một lỗ trên chiếc ghế sô pha làm bằng da, anh ta chậm rãi phất tay ra hiệu cho tài xế Tiểu Hà lui đi.

Chú Lăng thở dài nhặt điếu xì gà lên, liếc nhìn Lăng Vạn Hình đang do dự, đề nghị: "Ông chủ, có lẽ là bà chủ đã hiểu lầm điều gì đó, ngài có muốn gọi điện cho nhà mẹ đẻ của bà chủ không? Nói không chừng bà chủ chỉ là tức giận nhất thời mới quay về nhà mẹ đẻ mà thôi."

Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước của Lăng Vạn Hình hơi trống rỗng, anh ta không thể hiểu được hành động đột ngột rời đi của Tô Uyển Đông. Lẽ nào chỉ là do anh ta đến khách sạn?

Nhưng anh ta và Tiểu Trúc không làm gì cả, đây không phải chuyện bé xé ra to hay sao?

Lăng Vạn Hình nhíu mày, tâm trí rối bời.

Lời đề nghị của chú Lăng lọt vào tai, anh ta lập tức giơ điện thoại lên trong vô thức.

Nhưng màn hình còn chưa sáng, biểu cảm của Lăng Vạn Hình đã đột ngột thay đổi.

Kết hôn được hai mươi hai năm, nhưng anh ta không biết nhà mẹ đẻ của Uyển Đông ở đâu...

Nghĩ lại thì kể từ khi Tô Uyển Đông biến mất khỏi nhà họ Lăng, Lăng Vạn Hình mới muộn màng nhận ra rằng anh ta gần như không biết gì về Tô Uyển Đông cả.

Dường như suốt bao nhiêu năm nay, sự tồn tại của người vợ này chỉ là phụ kiện gắn trên người anh ta.

Tô Uyển Đông đến từ đâu, nhà ở nơi nào, anh ta không biết gì cả.

Lăng Vạn Hình ngồi một mình trong phòng khách không động đậy suốt một lúc lâu.

Anh ta cố gắng tìm kiếm một chút thông tin liên quan đến Tô Uyển Đông ở trong đầu, nhưng dù có tìm thế nào thì vẫn không có kết quả.

Lăng Vạn Hình cúi đầu xuống với vẻ thất vọng, ánh mắt rơi vào bản thỏa thuận ly hôn trên bàn trà.

Anh ta lại cầm nó lên, kiên nhẫn đọc một lượt, cuối cùng tay run lên, bản thỏa thuận rơi xuống đất.

Nội dung của bản thỏa thuận này cực kì đơn giản, Tô Uyển Đông không muốn gì hết, chỉ muốn ly hôn.

***

Cùng lúc đó, Lăng Tử Hoan ở Kiều thị đang cầm điện thoại di động của mình chạy đến văn phòng của Kiều Mục với vẻ vội vã, trong mắt tràn đầy sự hoang mang.

Khi đẩy cửa bước vào, cô nức nở: "Chú Hai, có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao số điện thoại của mẹ lại thành số máy không tồn tại?"

Chương (1-1890 )