← Ch.1739 | Ch.1741 → |
CHƯƠNG 1740: CÔ ẤY YÊU ANH NHƯ VẬY, CHẲNG LẼ ĐỀU LÀ GIẢ DỐI SAO?!
Lăng Vạn Hình cầm tài liệu không nhúc nhích. Dù bị cà phê bắn ướt cổ tay và ống quần, anh ta vẫn như cũ không phát hiện ra.
Đơn thỏa thuận ly hôn...
Mấy chữ này như một nhát búa nặng nề gõ vào tim anh ta, có chút buồn đau.
Anh ta hoảng hốt nhìn nội dung bản thỏa thuận, chữ nào cũng biết, nhưng khi gộp lại thì chẳng hiểu lấy một từ.
Lăng Vạn Hình cứ duy trì tư thế này trong khoảng một phút, màng nhĩ ong ong đau nhức, dường như có thứ gì bị rút ra khỏi cơ thể.
Những cảm xúc này tới bất chợt khiến anh ta trở tay không kịp.
Có lẽ, trong bao nhiêu năm anh ta và Tô Uyển Đông sống bên nhau, chưa bao giờ anh ta nghĩ tới sẽ có một ngày, người phụ nữ dịu dàng thanh nhã lại dùng cách như vậy để kết thúc cuộc hôn nhân này!
Nhưng... lý do là gì chứ?!
Lăng Vạn Hình nghĩ hàng trăm lần cũng không ra. Anh ta cứng ngắc lật đến trang cuối cùng của tài liệu, vừa liếc mắt liên thấy chỗ kí tên đã được Tô Uyển Đông kí.
Hai bản tài liệu giống nhau, người vợ của anh ta đã kí tên toàn bộ.
Yết hầu Lăng Vạn Hình liên tục trượt lên trượt xuống, anh ta ném tập tài liệu đi, vô thức sờ túi quần mình.
Anh ta muốn tìm điện thoại di động, muốn gọi cho Tô Uyển Đông một cuộc điện thoại chất vấn.
Đang yên đang lành, tại sao phải ly hôn?
Giờ phút này, chính anh ta cũng không hề phát hiện, hành động lục tìm điện thoại vội vàng đến cỡ nào.
"Ông chủ? Ngài... Sao vậy?"
Chú Lăng vẫn luôn chờ ở cửa tinh ý nhận ra sự khác thường của Lăng Vạn Hình, bước về phía trước hỏi đầy quan tâm.
Nghe thấy giọng ông, Lăng Vạn Hình lập tức chuyển tầm mắt, li3m môi cất giọng khàn khàn: "Gọi điện thoại cho bà chủ ngay!"
"Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lăng Vạn Hình gầm khẽ, "Gọi nhanh!"
Chú Lăng bị anh ta dọa sợ, không dám hỏi nhiều nữa, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra gọi cho Tô Uyển Đông.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại..."
Chú Lăng ngây người!
Ông nhìn vào màn hình, sau khi xác nhận nhiều lần mình không gọi nhầm số, bấy giờ mới hốt hoảng ngẩng đầu lên nói ấp úng: "Thưa, ông... Ông chủ, số của bà chủ không tồn tại!"
Lăng Vạn Hình không nói không rằng tiến lên đoạt lấy điện thoại của chú Lăng. Thấy cái tên được lưu trên màn hình là 'Bà chủ', Lăng Vạn Hình liền gọi lại lần nữa.
Kết quả, giống hệt như lời chú Lăng nói, bên tai chỉ vang lên thông báo thuê bao không tồn tại.
Lăng Vạn Hình không thể nào tin nổi. Anh ta mở bàn phím, muốn nhập số điện thoại của Tô Uyển Đông theo cách thủ công, nhưng vừa mới ấn được đầu số mạng thì chợt khựng lại.
Kết hôn hai mươi hai năm, anh ta hoàn toàn không nhớ số điện thoại của Tô Uyển Đông!
"Đưa điện thoại của tôi đến đây, mau lên!"
Lăng Vạn Hình đứng trong bếp, nắm chặt điện thoại trong tay, không tài nào tin nổi Tô Uyển Đông sẽ rời đi!
Cô yêu anh như vậy, chẳng lẽ đều là giả dối sao?!
Bắt đầu từ chín giờ ba mươi phút ngày hôm nay, nhà họ Lăng gà bay chó sủa!
Không bao lâu sau, vất vả lắm chú Lăng mới tìm được điện thoại di động của Lăng Vạn Hình trên ghế sô pha trong phòng ngủ chính. Ông vội vàng giao cho người giúp việc ở bên cạnh, thúc giục anh ta nhanh chóng đưa xuống lầu.
Khi cầm được điện thoại di động của mình, Lăng Vạn Hình không do dự mà gọi điện thoại ngay cho Tô Uyển Đông. Nghe được tiếng thông báo giống nhau, rốt cuộc anh ta cũng thật sự tin rằng, cô đã đi rồi!
Im hơi lặng tiếng, cứ thế bỏ đi mà không hề báo trước!
Lúc này, chú Lăng ✞𝐡·ở 𝖍·ổ·п 𝐡·ể·𝐧 quay lại phòng bếp, nhìn vẻ mặt cực kì âm u khó coi của Lăng Vạn Hình thì hỏi dò: "Ông chủ, bà chủ..."
"Đi điều tra xem, cô ấy sang thành phố bên cạnh với ai!"
Đến tận lúc này rồi mà Lăng Vạn Hình vẫn không nhìn rõ tình hình hiện tại.
Thậm chí anh ta còn nghĩ một cách vô lí rằng, Tô Uyển Đông lại bỏ trốn với người khác.
Dù sao thì năm đó cô cũng mang chính cái danh bỏ trốn để theo anh ta trở về Lệ Thành.
← Ch. 1739 | Ch. 1741 → |