Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1739

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1739
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1739: THỎA THUẬN LY HÔN

Đêm qua anh ta không về mà cùng Hoắc Trúc Nhạn đến gần Tây Sơn ngắm mặt trời mọc.

Mặc dù giữa hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì, nhưng bầu bạn bên nhau như vậy lại khiến anh ta tìm lại được cảm giác của tình yêu cuồng nhiệt năm đó.

Giờ phút này, Lăng Vạn Hình dừng chân trong phòng khách, ánh mắt phiên muộn vuốt v e khuy măng sét.

Một lát sau, anh ta cười khổ, xoay người rảo bước đi về phòng ngủ chính.

Chớp mắt đã đến chín giờ sáng, chú Lăng quản gia không ngừng đi qua đi lại trong nhà chính.

Giờ này mà ông chủ vẫn chưa xuống lầu, sao hôm nay ngủ dậy muộn đến vậy?!

Lúc này Lăng Tử Hoan đã đến công ty, mà Hoắc Vân cũng chạy ra ngoài tìm Hoắc Minh rồi.

Ngoại trừ người giúp việc thi thoảng qua lại thì phần lớn thời gian, khoảnh sân lạnh tanh của nhà họ Lăng đều chìm đắm trong bầu không khí yên lặng quá mức.

Chú Lăng cầm tập tài liệu dán kín, đi vòng qua vòng lại trong phòng khách.

Đúng lúc ông đang định tìm việc khác để làm thì vừa hay trên lầu truyền đến tiếng bước chân.

Chú Lăng lập tức bước nhanh đến đầu cầu thang, ngước mắt lên cười chào, "Ông chủ, ngài dậy rồi à!"

Lăng Vạn Hình đáp lại, vừa xuống cầu thang vừa day vầng trán đau nhức.

Có lẽ do lớn tuổi nên sau khi thức đêm khó tránh khỏi việc hao tổn tinh thần.

Anh ta không chú ý đến tập tài liệu chuyển phát nhanh trong tay chú Lăng, bước xuống cầu thang thì đi thẳng vào bếp.

Thấy vậy, chú Lăng ở phía sau gọi, "Ông chủ, đây là tài liệu mà ngài cần!"

Lăng Vạn Hình dừng chân, kinh ngạc nhìn lại, "Tài liệu gì?"

Chú Lăng đưa tới, giải thích: "Là tài liệu mà trước khi đi bà chủ đã nhờ hôm nay tôi giao lại cho ngài. Bà chủ đặc biệt dặn dò tôi, nói đây là tài liệu rất quan trọng, ngài... Không nhớ sao?"

Lăng Vạn Hình nhìn chuyển phát nhanh mà chú Lăng đưa tới, nghi ngờ nhận lấy, "Bà chủ bảo ông đưa cho tôi?"

"Vâng, bà chủ dặn đi dặn lại, nói nhất định hôm nay tôi phải giao cho ngài!"

Chú Lăng kiên nhẫn giải thích, trong mắt cũng lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Gần đây ông chủ đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Lúc nào cũng thất thần!

Nếu tài liệu này mà không quan trọng thì sao bà chủ lại trịnh trọng giao phó cho ông như vậy!

Giờ phút này Lăng Vạn Hình không chú ý đến vẻ mặt của chú Lăng, anh ta cầm chuyển phát nhanh vừa đi vừa xé ra, còn hỏi tiếp: "Cô ấy có nói bao giờ về không?"

Chú Lăng đi ngay sau lưng anh ta, lắc đầu trả lời, "Thưa không. Hay là... để tôi gọi điện thoại hỏi bà chủ xem sao?"

Lăng Vạn Hình nhét bao bì chuyển phát nhanh vào thùng rác, ngoái nhìn chú Lăng, từ chối lời đề nghị của ông, "Bỏ đi, tạm thời đừng làm phiền, cứ để cô ấy ra ngoài giải sầu cho thoải mái."

"Vâng, vậy mời ông chủ dùng bữa sáng, tôi ra ngoài trước!"

"Ừm."

Sau khi chú Lăng rời đi, Lăng Vạn Hình kéo ghế ngồi xuống bàn dài, một tay bưng ly cà phê, tay còn lại giơ tài liệu lên.

Chỉ một giây sau, ly cà phê trên tay Lăng Vạn Hình đột ngột rơi xuống.

Cà phê nóng ấm vẩy vào quần âu của anh ta, chiếc ly đập vào mép bàn rồi rơi xuống đất, lập tức vang lên tiếng vỡ vụn chói tai.

Chú Lăng và người giúp việc bên ngoài phòng bếp nghe thấy tiếng vang thì nhanh chóng quay ngược trở lại. Bọn họ đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng cứng đờ của Lăng Vạn Hình liền hỏi: "Ông chủ, ngài không sao chứ?"

Nhưng, không có tiếng đáp lại.

Lăng Vạn Hình không lên tiếng, người giúp việc cũng không dám tự ý bước tới quét dọn.

Bọn họ và chú Lăng đứng gần đó, ngơ ngác nhìn nhau không biết làm sao.

Hiện tại, tầm mắt của Lăng Vạn Hình nhìn thẳng vào tiêu đề của tài liệu: Đơn thỏa thuận ly hôn.

Giấy trắng mực đen, rõ ràng rành mạch.

Chương (1-1890 )