← Ch.1737 | Ch.1739 → |
CHƯƠNG 1738: LĂNG VẠN HÌNH ĐI CẢ ĐÊM KHÔNG VỀ
Dứt lời, Kiều Mục giơ tay xoa trán, rồi lại trào phúng: "Rõ ràng người đàn bà kia muốn Hoan Hoan đi hiến thận cho Hoắc Quỳ. Căn cứ vào tình cảm chưa dứt của anh Cả với chị ta, cứ theo đà này, tôi nghi là anh ấy sẽ đưa Hoan Hoan đến tận cửa ấy chứ!"
"Sẽ không, anh ấy không có cơ hội này đâu!" Tần Bách Duật nhếch môi, khẳng định.
Nói đến đây, Kiều Mục cũng không có ý định ở lại lâu nữa. Trước khi rời đi anh hỏi một vấn đề cuối cùng, "Chú Tư, mạng lưới thông tin của cậu hẳn là phải rất bí mật mới đúng, tại sao ba tôi lại biết chuyện Hoắc Trúc Nhạn gây cản trở từ bên trong?"
Nếu không phải hôm nay ông già nhắc nhở anh, anh cũng sẽ không tới tìm chú Tư, càng không biết được thông tin mình thu được đã bị sửa đổi.
Tần Bách Duật chống đầu gối chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn về phía cầu thang tầng hai, sau đó mỉm cười: "Bác Hai ở ẩn tại Minh Sơn Phật Viện nhiều năm, anh tưởng ông ấy thật sự lục căn thanh tịnh không màng thế sự sao?"
Kiều Mục cười một tiếng, "Theo lời cậu nói thì, năng lực của ông già nhà tôi không hề thua kém cậu rồi!"
Tần Bách Duật mím môi như thật, "Ở trước mặt bác Hai, đúng là tôi còn phải cúi đầu!"
Nghe vậy, ý cười trên môi Kiều Mục giảm đi vài phần.
Có phải anh đã hiểu quá ít về ông già nhà mình không?!
Khi Kiều Mục đi tới cửa trước chuẩn bị rời đi, Tần Bách Duật ở phía sau đột nhiên nói không đầu không đuôi: "Sáng mai dành thời gian đến nhà anh Cả một chuyến."
Kiều Mục khó hiểu quay lại, "Để làm gì?"
"Ngày mai khắc biết!"
"Ừ, tôi đi đây!"
Kiều Mục bất đắc dĩ bĩu môi, xoay người bước vào ánh trăng.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Tần Bách Duật quay lại cười ấm áp, nhìn về phía cầu thang trầm giọng lên tiếng, "Nghe trộm lâu như vậy không mệt sao?"
Mấy giây sau, Nghiên Thời Thất thản nhiên đi ra khỏi khúc quanh cầu thang, tủm tỉm cười, phản bác lại anh: "Cũng không thể gọi là nghe trộm, vừa hay em đi ngang qua!"
"Lại đây!"
Tần Bách Duật cười nhẹ dang tay về phía cô, trong mắt tràn đầy dung túng.
Nghiên Thời Thất chậm rãi đi đến bên cạnh anh, nhìn ra phía cửa, "Anh hai Kiều đi rồi à?"
"Ừ, Mộ Bảo ngủ chưa?"
Nghiên Thời Thất gật đầu kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, "Vừa ngủ xong, em còn đang muốn chào các anh ấy, nhưng nghe thấy các anh nói chuyện của anh cả Lăng nên em không đến quấy rầy nữa!"
Nói xong, đáy mắt cô chợt lóe lên, nhìn Tần Bách Duật hỏi ngờ vực: "Anh Tư này, sao em cứ có cảm giác... anh giống như đang bàng quan đứng nhìn chuyện của anh cả Lăng lần này vậy?"
Tần Bách Duật cười càng tươi hơn, nắm tay cô hỏi ngược lại: "Sao em biết?"
Nghiên Thời Thất trầm ngâm nói: "Chỉ là cảm giác thôi, nhưng đúng là anh cả Lăng xử lí chuyện lần này thật thiếu sót."
"Thật ra cũng không phải bàng quan đứng nhìn, cùng lắm chỉ là để anh cả tự mình lựa chọn thôi!" Tần Bách Duật rủ mắt nhìn Nghiên Thời Thất, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất hậm hực nhếch môi, không khỏi đồng tình, "Cũng đúng! Quả thật là người ngoài không giúp được gì loại chuyện kiểu này. Giống như anh nói rồi đấy, nếu bản thân anh Cả đủ tỉnh táo thì mấy thông tin giả kia căn bản không lừa gạt được anh ấy."
Tối hôm đó, Nghiên Thời Thất và anh tư Tần trò chuyện đến rất khuya mới về phòng đi ngủ.
Dường như ai là người ngoài cuộc đều có thể nhìn thấu sự thật, nhưng cố tình là người trong cuộc như Lăng Vạn Hình lại bị mơ hồ.
***
Năm giờ sáng hôm sau, Lăng Vạn Hình mới ngồi xe trở lại trang viên.
Anh ta đi cả đêm không về, sau khi bước vào nhà chính, anh ta ném áo vest lên ghê sô pha. Lúc thu tay lại, nhìn thấy khuy măng sét trên cổ tay áo, đáy lòng anh ta hiện lên một tia áy náy.
← Ch. 1737 | Ch. 1739 → |