← Ch.1733 | Ch.1735 → |
CHƯƠNG 1734: KHÔNG TỆ, XEM RA BÁC HAI KHÔNG NHÌN LẦM NGƯỜI!
Hoàng hôn buông xuống, toàn bộ phía sau biệt thự được ráng chiều bao phủ.
Lăng Tử Hoan ngồi trước bàn đá, trên vai là từng mảng nắng hoàng hôn chớm đỏ.
Kiều Viễn Hiền khép Kinh Phật lại, lặng yên nhìn gương mặt ửng đỏ của Lăng Tử Hoan, miết miết đầu ngón tay mình, thật muốn nhéo một cái!
Đứa bé này đáng yêu quá!
Kiều Viễn Hiền khẽ hắng giọng, phá vỡ sự im lặng, "Hoan Hoan, nói cho bác Hai, cháu biết bao nhiêu về Hoắc Trúc Nhạn rồi?"
Lăng Tử Hoan không rõ sao ông lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời chi tiết, "Tin tức cơ bản cháu đã biết hết ạ, trưa nay chú Hai đưa kết quả điều tra bà ta cho cháu xem rồi."
"Xem ra nó cũng biết phải làm gì!" Kiều Viễn Hiền hừ lạnh, vuốt v e trang bìa Kinh Phật, nheo mắt hỏi: "Vậy cháu nghĩ gì về bà ta?"
Cô nhóc im lặng suy nghĩ một lát, không muốn cho Kiều Viễn Hiền ấn tượng không tốt về mình nên trả lời tương đối khách quan: "Với cháu mà nói thì bà ta chỉ như một người xa lạ trông quen mắt thôi ạ!"
Cô nói như vậy cũng coi như lễ phép rồi.
Nghe đến đây, Kiều Viễn Hiền khẽ gật đầu, có vẻ tương đối hài lòng với câu trả lời của cô nhóc, "Vậy cháu có định đi Parma với bà ta không?"
"Tất nhiên là không ạ!" Lăng Tử Hoan duy trì vẻ ngoan ngoãn chưa được ba giây đã lập tức không chịu nổi, "Còn lâu cháu mới đi theo bà ta, bà ta về tìm cháu rõ ràng là muốn lấy..."
Nói được nửa chừng, cô nhóc lại ngưng bặt.
Có thể nói chuyện này cho bác Hai không đây?!
Lăng Tử Hoan cau mày suy nghĩ, ánh mắt đảo láo liên, không biết nên giải thích thế nào.
Cô nhóc chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó thì nhìn thấy bàn tay vuốt v e Kinh Phật của Kiều Viễn Hiền đã dừng lại, thản nhiên nói tiếp lời cô: "Bà ta muốn cháu hiến thận cho con trai cô ta đúng không?"
Cô nhóc hít sâu một hơi lạnh, "Bác Hai cũng biết rồi ạ?"
Bác Hai đỉnh quá!
Kiều Viễn Hiền nhìn Lăng Tử Hoan có vẻ ngạc nhiên khâm phục thì hơi mỉm cười, "Cháu có muốn cho bà ta không?"
Ông đi từng bước như vậy là muốn tìm hiểu suy nghĩ chân thật trong lòng Lăng Tử Hoan.
Tuy ông khá thích cô bé này, nhưng nếu cô bé chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch không có chính kiến thì ắt quá thất vọng rồi.
Lăng Tử Hoan nghe Kiều Viễn Hiền hỏi thì chợt cảm thấy hồi hộp.
Cô nhóc có cảm giác bác Hai đang thử mình, trong lòng rối rắm vô cùng.
Cô nên thể hiện bản thân là chiến binh dũng cảm không biết sợ hay đắp nặn mình thành thiên sứ bé nhỏ đem tình yêu rải khắp nhân gian đây?!
Dù sao... bác Hai cũng là người xuất gia, trong lòng chỉ chứa từ bi!
Lăng Tử Hoan khó xử gãi đầu, nhìn ánh mắt Kiều Viễn Hiền dần sắc bén lên thì cắn môi, bướng bỉnh đáp: "Cháu không muốn cho..."
Kiều Viễn Hiền nhướng mày, khóe môi đầy ý cười: "Vậy nếu lần này bà ta quay lại là muốn cứu vãn ⓠ_⛎𝒶_𝓃 𝖍_ệ mẹ con giữa hai người thì cháu còn giữ ý kiến của mình nữa không?"
Cô nhóc giật mình, nghiêm túc nói: "Cho dù bà ta muốn cứu vãn q𝖚-🔼-п h-ệ với cháu thì chủ yếu cũng là do con của bà ta bị bệnh thôi. Vậy nên suy cho cùng, bà ta cũng không đối xử với cháu thật lòng, đều có mục đích cả."
Nói xong, cô nhóc xoa nhẹ sau thắt lưng của mình, nhìn Kiều Viễn Hiền, đầy tội nghiệp: "Bác Hai, cháu vẫn cảm thấy... thận của cháu quan trọng hơn, không muốn cho bà ta!"
Thôi xong!
Liệu có phải bác Hai muốn cô vô tư hiến thận mình không?!
Chẳng lẽ bác Hai cũng không phải người cha tốt à?!
Đang lúc cô nhóc đầy ấm ức thì lại nghe thấy Kiều Viễn Hiền cười phá lên, "Không tệ, xem ra bác Hai không nhìn lầm người!"
← Ch. 1733 | Ch. 1735 → |