Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1733

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1733
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1733: ÔNG CHỦ TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG GÂY TỔN THƯƠNG CHO CÔ LĂNG

Hai cha con chỉ mới trao đổi ngắn gọn vài câu đã không thể nói tử tế được với nhau.

Kiều Viễn Hiền lặng yên một lát, lại bỗng thở dài: "Tối nay đưa con bé đến nhà họ Kiều đi, ba có chuyện muốn nói với con bé."

Kiều Mục đứng trước cửa sổ văn phòng bên cạnh, nheo mắt đầy nguy hiểm, "Có chuyện gì ba cứ nói với con đi, cũng như nói với cô ấy thôi."

"Kiều Mục, con để ý lại thái độ của mình cho ba, ba là ba của con!"

Giọng Kiều Viễn Hiền rất nghiêm nghị, nhưng thái độ Kiều Mục vẫn không dịu đi, "Ba còn biết bản thân là ba con thì đừng có nhằm vào cô ấy!"

Thấy hai cha con này lại bắt đầu rơi vào vòng khắc khẩu không biết bao giờ mới chấm dứt, ông Đoàn đứng sau Kiều Viễn Hiền kiên quyết ra hiệu bằng mắt, ý muốn tự mình giải thích với cậu chủ.

Kiều Viễn Hiền hừ lạnh, ném di động vào lòng ông ta, hậm hực quay xe lăn sang hướng khác.

Ông Đoàn luống cuống bắt điện thoại, hắng giọng giơ máy lên cười nói: "Cậu Hai, cậu lại hiểu lầm ông chủ rồi. Gần đây người chúng tôi phái tới bảo vệ bên cạnh Hoắc Trúc Nhạn âm thầm tìm hiểu được vài tin tức. Bởi vì chuyện này liên quan đến cô Lăng, cho nên ông chủ mới muốn nhắc nhở cô ấy mấy câu. Nếu bây giờ cô Lăng không có thời gian thì tối nay cậu cứ đưa cô ấy đến nhà một chuyến. Thật ra thì..."

Ông Đoàn nói tới đây cẩn thận nhìn lén Kiều Viễn Hiền đang hờn dỗi ở bên cạnh một cái, sau đó che ống nghe nói nhỏ: "Ông chủ rất thích cô Lăng mà. Cậu có thể yên tâm một trăm hai mươi phần trăm, ông chủ tuyệt đối sẽ không gây tổn hại gì đến cô Lăng đâu. Không chỉ có vậy thôi đâu, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra gần đây ông chủ cũng không có ý định thúc giục chuyện kết hôn của cậu với cô Cả nhà họ Hàn nữa à?"

Vài phút sau, Kiều Mục đờ đẫn cúp máy, bên tai vẫn văng vẳng mấy lời ông Đoàn nói.

Ông già cũng thích nhóc con?!

Có thật không?!

Kiều Mục nghi ngờ nhìn màn hình di động, đoán đi đoán xem Kiều Viễn Hiền có mục đích gì.

Chẳng lẽ ông già này lại có âm mưu gì à?!

Có lẽ trong lòng Kiều Mục, Kiều Viễn Hiền có quá nhiều "tiền án", cho nên Kiều Mục hoàn toàn không thể tin tưởng vào nhân cách của ông ba nhà mình.

Năm giờ chiều, Lăng Tử Hoan và Kiều Mục nắm tay nhau cùng đi vào nhà họ Kiều.

Bây giờ đã khác, xuất phát từ sự tôn trọng, cô nhóc còn mua một giỏ hoa quả cho bác Hai.

Kiều Viễn Hiền lúc này đang ngồi ở bàn đá sau vườn đọc Kinh Phật.

Nghe tiếng bước chân, ông ngước mắt liền bắt gặp cảnh hai người nắm tay nhau đi vào.

Ông lườm Kiều Mục một cái, sau đó nhìn Lăng Tử Hoan chăm chú, "Qua đây!"

"Bác Hai!" Lăng Tử Hoan gọi một tiếng, cầm lắng quả trong tay Kiều Mục, buông tay anh ra chạy tới chỗ Kiều Viễn Hiền, "Cháu không biết bác Hai thích gì nên mua ít hoa quả đến, trời nóng, ăn hoa quả giảm nhiệt!"

Hi vọng sau khi bác Hai ăn hoa quả xong có thể hòa hoãn với chú Hai.

Những lời này cô nhóc không dám nói thẳng ra, chỉ yên lặng bổ sung trong lòng.

Kiều Viễn Hiền hài lòng nhìn lẵng hoa quả, hất cằm về ghế đá bên cạnh, "Ngồi đi."

Bọn họ nói chuyện không để ý ai khác, hoàn toàn quên mất Kiều Mục ở bên cạnh làm anh cảm thấy bản thân hơi thừa thãi.

Anh sờ mũi, bực bội đến ngồi cạnh Lăng Tử Hoan, đúng lúc này Kiều Viễn Hiền lại lên tiếng: "Con đi rửa hoa quả đi."

Kiều Mục vừa ngồi xuống: "..."

Anh nheo mắt, đang định từ chối thì Lăng Tử Hoan sợ hai người lại tranh cãi đã vội đứng lên: "Bác Hai, để cháu rửa cho."

Cô nhóc vừa nói xong, Kiều Mục không nói tiếng nào, giằng luôn lẵng hoa quả trên bàn, sải bước thẳng vào nhà bếp.

Đừng tưởng anh không biết ông già cố ý đuổi anh đi nhé!

Chương (1-1890 )