← Ch.1726 | Ch.1728 → |
CHƯƠNG 1727: CON MÀ LÀ ĐÀN ÔNG, CHẮC CHẮN SẼ CƯỚI MẸ!
Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông dịu dàng trang nhã không chớp mắt, bất giác thở dài, "Em hiểu được là tốt."
Nghe vậy, Tô Uyển Đông rủ mắt, đáy mắt đầy thất vọng và cay đắng.
Chị lặng lẽ xoay người rời đi, vừa ra khỏi phòng ngủ chính, một giọt nước mắt bất chợt lăn khỏi khóe mắt.
Người yếu đuối luôn thích dùng nước mắt để giải tỏa nỗi đau của mình.
Tô Uyển Đông năm nay ba mươi bảy tuổi, lần đầu tiên thấy căm ghét tính cách của mình đến tột độ.
Nếu chị có thể mạnh mẽ hơn, hễ ấm ức là gào khóc, liệu có phải Lăng Vạn Hình sẽ không xem nhẹ cảm xúc của chị như vậy nữa không?
Chỉ vì chị yêu quá sâu đậm, nên đáng phải chịu ấm ức và bị xem thường như vậy ư?
Tô Uyển Đông loạng choạng đi vào phòng bếp dưới tầng, khi bước xuống bậc thang lại thất thần bước hụt, bất cẩn bị trật chân.
Chị ngồi phịch xuống khúc ngoặt, 💰*𝐢*ế*✝️ 𝖈𝐡*ặ*🌴 phần áo trước 𝖓-gự-ⓒ, lệ tuôn như mưa.
Trong đêm vắng lặng như tờ, Tô Uyến Đông ngồi nơi góc cầu thang không một bóng người, khóc rấm rứt, đau khổ đến tột cùng.
Không biết bao lâu trôi qua, chị lảo đảo đi đến phòng khách, tìm thấy di động bị rơi trên sô pha, 𝐫𝐮-𝓃 𝓇-ẩ-ÿ mở danh bạ điện thoại.
Lướt đến cái tên cuối cùng trong danh sách, Tô Uyển Đông chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn gọi vào dãy số đã gần hai mươi năm chưa từng liên lạc kia.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói xa lạ mà lại quen thuộc khiến vành mắt chị lại ươn ướt: "Anh..."
***
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân ngồi trong phòng bếp từ rất sớm.
Hai cô nàng đều có quầng thâm mắt, uể oải ngồi cạnh nhau.
Tối qua Lăng Tử Hoan đã nói hết toàn bộ sự việc cho Hoắc Vân biết.
Tuy chuyện này nghe hơi khó tin, nhưng khả năng tiếp nhận của Hoắc Vân rất mạnh, chẳng mấy chốc đã kéo Lăng Tử Hoan bắt đầu bàn bạc đối sách.
Quả thật Hoắc Trúc Nhạn là cô ruột của cô, nhưng nếu cô mình muốn gây bất lợi cho Hoan Hoan, Hoắc Vân cũng sẽ không bỏ mặc đâu.
Thế là hai cô nàng bàn bạc đến ba giờ sáng mới ngủ, sáng dậy đương nhiên mắt thâm sì rồi.
"Hoan Hoan, hay là bắt đầu từ hôm nay, tớ sẽ đưa đón cậu đi làm? Tốt xấu gì tớ cũng từng đoạt giải quán quân Taekwondo, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tớ cũng có thể bảo vệ cậu!"
Hoắc Vân một lòng muốn bảo vệ tốt cô em họ Hoan Hoan này, nói sao cũng không thể để cô gặp nguy hiểm.
Lăng Tử Hoan nghe vậy, uể oải lắc đầu, "Không cần, ban ngày tớ vẫn ở cùng chú Hai, sẽ không gặp nguy hiểm đâu."
"Nhưng mà..."
Hoắc Vân còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa bèn ngừng lại.
Tô Uyển Đông tao nhã xuất hiện trước cửa phòng bếp.
Lăng Tử Hoan bưng ly sữa đưa mắt nhìn sang, khi nhìn thấy mẹ, không khỏi vui mừng khen ngợi, "Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!"
Tô Uyển Đông chậm rãi bước đến, hôm nay chị mặc chiếc váy ôm sát màu đỏ sẫm, dáng người thướt tha, đặc biệt là khuôn mặt còn được trang điểm nhẹ, xinh đẹp như tranh, đôi mắt trong veo.
Người phụ nữ đằm thắm như chị mà sửa soạn kĩ càng một chút là có thể toát ra nét 🍳-𝖚-y-ế-𝖓 𝓇-ũ của một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn.
Tô Uyển Đông trang điểm nhẹ để che đi vẻ tiều tụy của mình, nghe được lời khen của Lăng Tử Hoan bèn cười dịu dàng, "Đẹp thật ư?"
Lăng Tử Hoan giơ ngón tay cái, trịnh trọng gật đầu, "Mẹ, cực kì cực kì đẹp! Con mà là đàn ông, chắc chắn sẽ cưới mẹ!"
Hoắc Vân cũng đầy vẻ kinh ngạc lên tiếng phụ họa theo: "Cô ơi, cháu mà là đàn ông, cháu cũng sẽ yêu cô!"
Vừa dứt lời, Lăng Vạn Hình đúng lúc xuất hiện ngay phía sau Tô Uyển Đông.
← Ch. 1726 | Ch. 1728 → |